Thursday, October 31, 2019

PHẦN 2. XUỐNG ĐƯỜNG 2g chiều nay, 31-10-2019. số 8 Chu Văn An & đường Đ...




Cải cách ruộng đất 1953 CS đã giết chiết 172.008 người dân vô tội

LÀ TƯỚNG MÀ KHÔNG DÁM NÊU TÊN KẺ THÙ VẬY LÀ TƯỚNG GÌ...CHÍNH LÀ TƯỚNG HÈN..!!

Tướng quân đội không dám nêu tên Trung Quốc: Không thể chấp nhận!

Biển đảo Việt Nam bị Trung Quốc xâm phạm lâu nay nhưng lãnh đạo đảng và chính phủ vẫn rất dè dặt không nêu đích danh Trung Quốc là kẻ xâm phạm. Điều này khiến người dân quan tâm bất bình.

KHÔNG DÁM NÊU ĐÍCH DANH TRUNG CỘNG

Tại phiên họp Quốc hội sáng 30 tháng 10 năm 2019, Trung tướng Trần Việt Khoa, Giám đốc Học viện Quốc phòng, đại biểu Quốc hội TP.Hà Nội chỉ gọi là “nước ngoài” chứ không nêu đích danh “Trung Quốc” khi đề cập đến tình hình biển đảo bị xâm phạm chủ quyền suốt 4 tháng qua. Ông nói:

“Từ tháng 5, khi chúng ta hoạt động dầu khí trên biển, và đặc biệt là đầu tháng 7 đến những ngày cuối tháng 10 vừa qua, chúng ta thấy nước ngoài đưa lực lượng xuống phản đối chúng ta một cách rất phi lý. Đây là những cái mà có thể chúng ta không thể chấp nhận được.

Ngoài ra, họ đưa tàu xuống khảo sát xuống thăm dò. Có những thời điểm đưa đến 35 - 40 tàu để bảo vệ. Trước tình hình đó, Bộ Chính trị, Thủ tướng Chính phủ đã chỉ đạo Bộ Quốc phòng phối hợp chặt chẽ với Bộ Công an, Bộ Ngoại giao tiến hành đấu tranh ngoại giao trên cơ sở pháp lý để khẳng định chủ quyền của chúng ta”.

Nhà nghiên cứu Biển Đông Đinh Kim Phúc không chấp nhận lời phát biểu của Trung tướng Trần Việt Khoa khi cho rằng người dân Việt Nam cũng như quốc tế đều biết Trung Quốc đang xâm phạm vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa của Việt Nam. Quan chức của nhiều nước trên thế giới cũng nhắc đến tên Trung Quốc là nước đang đe dọa an ninh và chủ quyền lãnh thổ Việt Nam. Ông nói:

“Tôi rất tiếc khi một trung tướng, Giám đốc Học viện Quốc phòng, nơi đào tạo ra các sĩ quan cao cấp nắm các đường lối chiến lược quốc phòng của Việt Nam lại không dám nêu đúng tên Trung Quốc là kẻ đang xâm phạm chủ quyền Việt Nam trước Quốc hội. Tôicho đó là điều không thể chấp nhận được!”

Trung Quốc là nước đang có ý đồ xâm chiếm vùng Biển Đông của cả khu vực Đông Nam Á chứ không chỉ riêng Việt Nam. Điều này đe dọa hòa bình an ninh khu vực, đe dọa việc tuân thủ luật pháp quốc tế mà Trung Quốc là một thành viên của Hội đồng bảo an LHQ ký công ước luật biển năm 1982.

Tôi rất tiếc khi một trung tướng, Giám đốc Học viện Quốc phòng, nơi đào tạo ra các sĩ quan cao cấp nắm các đường lối chiến lược quốc phòng của Việt Nam lại không dám nêu đúng tên kẻ đang xâm phạm chủ quyền Việt Nam trước Quốc hội. - Ô. Đinh Kim Phúc

Ông Đinh Kim Phúc nêu một loạt câu hỏi cho vị Giám đốc Học viện Quốc phòng Việt Nam:

“Sợ gì mà không dám nêu tên Trung Quốc trên diễn đàn Quốc Hội?

Sợ gì mà không dám chỉ thẳng tên người đang đe dọa an ninh chủ quyền của Việt Nam?

Nhân dân sẽ nghĩ gì khi một Trung tướng, Giám đốc Học viện Quốc phòng không dám nêu tên Trung Quốc?”

Thạc sĩ Hoàng Việt, một thành viên của Quỹ Nghiên Cứu Biển Đông đưa nhận định đây là điều khó hiểu:

“Ở Việt Nam có những vấn đề chúng ta cảm thấy khó hiểu khi một mặt, TBT, Chủ tịch nước Việt Nam tuyên bố phải kiên quyết và khéo léo, nhưng mặt khác lại rất dè dặt và ngại đụng chạm khi nhắc đến tên Trung Quốc.

Ngay cả một vị trung tướng mà lại dè dặt không dám nhắc đến tên Trung Quốc thì không tin được chính sách đối ngoại của Việt Nam với Trung Quốc trên Biển Đông kiên quyết tới mức nào. Đó là vấn đề cần đặt ra.”

Trước đó hai ngày, sáng 28 tháng 10, tại buổi họp kín của Quốc hội để nghe Phó Thủ tướng Chính phủ, Bộ trưởng Bộ Ngoại giao Phạm Bình Minh, thừa ủy quyền của Thủ tướng Chính phủ báo cáo về công tác đối ngoại của Nhà nước năm 2019, đại biểu Dương Trung Quốc đánh giá việc giữ gìn hoà bình, hữu nghị với Trung Quốc là quan trọng. Nhưng Quốc hội phải thể hiện thái độ rõ ràng với những hành vi xâm phạm chủ quyền trên biển Đông.

VẤN ĐỀ KHÓ HIỂU

Cũng tại phiên họp Quốc hội sáng 30 tháng 10, Trung tướng Trần Việt Khoa lập luận rằng trong tình hình hiện nay, với những đặc điểm, yếu tố tác động đến sự nghiệp bảo vệ Tổ quốc đòi hỏi Việt Nam phải có giải pháp phù hợp để đấu tranh giữ vững môi trường hòa bình, độc lập để phát triển đất nước.

Tuy phát biểu như thế nhưng thực tế cho đến nay, người dân Việt Nam không được biết giải pháp đấu tranh bảo vệ chủ quyền là giải pháp gì khi một vị tướng quân đội không dám nêu đích danh tên kẻ xâm lược như vậy.

Thạc sĩ Hoàng Việt phân tích:

“Đó là vấn đề rất khó hiểu, vì thông thường giới quân đội phải là giới lên tiếng mạnh mẽ nhất, nhưng dường như thời gian qua những tướng quân đội lại phát biểu rất nhẹ nhàng. Tôi không hiểu những bước đi của Việt Nam như thế nào cũng như chính sách của Việt Nam ra sao? Nó cho thấy cho thấy chính sách của Việt Nam đặc biệt trong vấn đề Biển Đông thiếu sự nhất quán và rõ ràng.”

Theo ông Hoàng Việt, người dân nói chung đang thiếu những thông tin một cách công khai và đầy đủ về chính sách cũng như hành động cụ thể của Việt Nam trong việc bảo vệ chủ quyền, quyền chủ quyền, quyền tài phán như thế nào, bởi một mặt các lãnh đạo tuyên bố Việt Nam sẽ làm tới cùng, nhưng người dân lại không biết làm tới cùng là như thế nào và bằng cách nào chúng ta làm được.

Ở Việt Nam có những vấn đề chúng ta cảm thấy khó hiểu khi một mặt, TBT, Chủ tịch nước Việt Nam tuyên bố phải kiên quyết và khéo léo, nhưng mặt khác lại rất dè dặt và ngại đụng chạm khi nhắc đến tên Trung Quốc. - Ô. Hoàng Việt

Có thể dẫn chứng một ví dụ về tuyên bố của lãnh đạo Việt Nam vào sáng 15 tháng 10 vừa qua, tại buổi tiếp xúc cử tri Hà Nội trước kỳ họp 8 của Quốc hội, Tổng bí thư, Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng khẳng định "Chúng ta cố gắng giữ quan hệ cho tốt nhưng những gì thuộc về độc lập chủ quyền, toàn vẹn lãnh thổ thì chúng ta không bao giờ nhân nhượng”.

Ông Đinh Kim Phúc nhận xét, một khi tướng quân đội không dám “chỉ mặt đặt tên” kẻ xâm lược thì liệu có cho người dân đủ lòng tin về nhiệm vụ và trách nhiệm bảo vệ đất nước hiện nay của lực lượng vũ trang hay không? Ông cũng nêu lý do mà theo ông, vị trung tướng Việt Nam gọi Trung Quốc là “nước ngoài”:

“Tôi nghĩ họ không muốn tách ra khỏi Trung Quốc, vẫn còn liên minh về ý thức hệ, về 4 tốt, về 16 chữ vàng. Nhưng không nói ‘Trung Quốc’ thì nhân dân Việt Nam và cả thế giới cũng dư biết là Trung Quốc.”

Phương châm 16 chữ vàng và 4 tốt trong quan hệ hai nước từ khi Việt Nam và Trung Quốc bình thường hóa quan hệ khoảng cuối những năm 1990 và đầu 2000. Theo phương châm này, hai nước cam kết tuân thủ “Ổn định lâu dài, hướng tới tương lai, láng giềng hữu nghị, hợp tác toàn diện", và “láng giềng tốt, bạn bè tốt, đồng chí tốt, đối tác tốt”.

Trong bài phát biểu khai mạc kỳ họp Quốc hội thứ 8 khóa 14 vào sáng ngày 21 tháng 10 năm 2019, Thủ tướng Chính phủ Việt Nam Nguyễn Xuân Phúc khẳng định: “Đảng và Nhà nước ta đã nhất quán chủ trương những gì thuộc về độc lập, chủ quyền, toàn vẹn lãnh thổ chúng ta không bao giờ nhân nhượng, đồng thời giữ vững môi trường hòa bình, ổn định cho phát triển đất nước”.

Cũng vào ngày 30 tháng 10, ông Nguyễn Lân Hiếu, đại biểu Quốc hội An Giang lên tiếng cho rằng các phương pháp Việt Nam sử dụng trong thời gian qua để đấu tranh trên Biển Đông không làm giảm đi lòng tham của Trung Quốc. Do đó, cần có thêm những biện pháp mới.

Sunday, October 27, 2019


CÁI CHẾT ĐẾN GẦN CỦA MỘT QUỐC GIA
“Có chết cũng đi!” đã trở thành một lời nguyền kinh khủng ám ảnh gần như tất cả người Việt. Vì sao không nội chiến tang thương, không cuộc khủng hoảng lương thực trầm trọng nào khiến cả nước bị đói, không bị đe dọa thường trực bởi khủng bố…, vậy mà người ta phải đi, “chết cũng đi”? Đằng sau hình ảnh đất nước “yên bình” này đang nổi lên một nỗi bất an kinh khủng. Nó đến từ nhiều nguyên nhân và điểm quy chiếu cuối cùng, khi xét đến hậu quả, có lẽ chẳng gì khác hơn là sự thất bại toàn diện của một nhà nước!
Ở thời mà đất nước chứng kiến giai đoạn “bình yên” có thể nói là lâu dài nhất kể từ thế kỷ 20 đến nay, những giọt nước mắt ly hương vẫn chưa cạn. Nếu không kể những người giàu có đi “tỵ nạn” để mong tương lai con cái tốt hơn, và thành phần quan chức tham nhũng cuốn gói trốn chạy, thì nhóm đối tượng với tỷ lệ đáng kể tìm mọi cách để đi khỏi quê hương lại chính là những người nghèo hoặc cực nghèo. Vừa nghèo vừa ít học. Nhiều trường hợp được khảo sát chi tiết cho thấy họ không còn bất kỳ chọn lựa nào khác là phải đi. Đi với hy vọng đổi đời, qua con đường buôn lậu người, với cái giá không hề rẻ.
Chưa có thống kê chính xác số người Việt bị đẩy vào các đường dây buôn người trên con đường di trú bất hợp pháp nhưng ghi nhận mới của Salvation Army, nơi tiếp xúc trực tiếp các nạn nhân, cho thấy rằng, tỷ lệ người Việt được nhắc đến đối với Salvation Army từ tháng 7-2018 đến tháng 7-2019 là nhiều hơn bất kỳ quốc tịch nào khác. Trong thời gian nói trên, Salvation Army đã làm việc với 209 người đến từ Việt Nam, tăng 248% so với số nạn nhân trước đó 5 năm. Tổ chức từ thiện ECPAT (End Child Prostitution and Trafficking) cũng cho biết có một sự tăng vọt số nạn nhân người Việt, từ 135 người năm 2012 lên 704 người năm 2018 (The Guardian 25-10-2019).
Việt Nam cũng “duy trì” “vị trí” như một trong những “quốc gia nguồn” về nạn nô lệ thời hiện đại tại Anh. Ít nhất 3.187 nạn nhân Việt Nam đã được ghi nhận tại Anh kể từ năm 2009 đến nay. Khoảng 362 nạn nhân trẻ em Việt Nam (được đưa đến bằng đường dây buôn lậu người) đã được phát hiện tại Anh năm 2017, tăng hơn 1/3 so với năm 2016 (Reuters 6-3-2019). “Nạn nhân trẻ em” – chi tiết này cho thấy có không ít người hoặc đã mang theo cả con mình trên con đường di trú lậu hoặc chấp nhận để con mình ra đi không chỉ để cứu chính nó mà còn mang lại sự sống cho những người còn ở lại quê nhà.
Nghèo không là nguyên nhân lớn nhất và duy nhất khiến nhiều người dân tại các vùng “chó ăn đá, gà ăn sỏi” thuộc các tỉnh cực nghèo như Hà Tĩnh hoặc Quảng Bình phải đi. Thế giới có nhiều nước nghèo. Châu Á có nhiều quốc gia nghèo. Ấn Độ có nhiều bang cực nghèo. Một nước nghèo như Philippines hẳn nhiên cũng có nhiều người “thiếu hiểu biết” đối diện nguy cơ trở thành nạn nhân bị dụ dỗ. Tuy nhiên, Việt Nam - quốc gia được đánh giá “liên tục thoát nghèo” - lại phải chứng kiến tình trạng di cư lậu ngày càng tăng. Họ đi khắp nơi, từ Ukraine đến Đức, từ Pháp đến Ba Lan, từ Anh đến Mỹ, từ Philippines đến Thái Lan...
Báo cáo Precarious Journeys: Mapping Vulnerabilities of Victims of Trafficking from Vietnam to Europe dài 135 trang, do Anti-Slavery International, ECPAT UK và Pacific Links Foundation thực hiện (công bố thượng tuần tháng 3-2019), đã không những thuật chi tiết liên quan các đường dây buôn lậu người mà còn cho thấy tại sao một số người nghèo Việt Nam chọn con đường nghiệt ngã và đau đớn khi rời quê hương. Kinh tế, chính trị, môi trường và văn hóa, tất cả đều trở thành những yếu tố có liên kết với nhau, tạo nên bức tranh phức tạp vẽ lên diện mạo những người ra đi.
Nó đồng thời tạo nên sự tương đồng với một bức tranh khác cũng xảy ra với người dân ở một nước mà Việt Nam theo đuổi mô hình chính trị lẫn kinh tế gần tương tự là Trung Quốc. Dường như sự “thiếu hiểu biết” và “ngây thơ tin vào sự đổi đời bằng cách đi khỏi đất nước” của người Việt không giống người dân quốc gia nào khác ngoài Trung Quốc? Các tổ chức buôn người dĩ nhiên đáng lên án nhưng tại sao chúng thường nhắm vào người dân Việt Nam và Trung Quốc hơn là dân các nước khác? Chúng tìm thấy ở các “đối tượng” này có điểm gì chung?...
Đừng lấy sự “thiếu hiểu biết” của người dân để biện minh như là lý do hàng đầu khiến họ trở thành nạn nhân của các tổ chức buôn người. Hãy tìm cách trả lời thật chính xác vì sao họ thiếu hiểu biết, nguyên nhân nào khiến họ thiếu hiểu biết, và làm thế nào để chặn đứng những cuộc ra đi khi không thể mang lại công ăn việc làm cho những người khốn cùng này. Không thể xem kiều hối là nguồn tiền đóng góp cho kinh tế quốc gia khi cùng lúc không quan tâm mồ hôi nước mắt của những người gửi tiền về. Không có thái độ nào vô lương tâm bằng việc khước từ trách nhiệm và đổ hết lỗi lên đầu người dân, đặc biệt người nghèo. Điều đó chẳng khác gì như muốn dội lên đầu người nghèo một gáo nước lạnh: “Mày ngu thì mày chết. Không phải lỗi của tao!”.
Với một số địa phương, nghèo thôi chưa đủ. Cuộc sống vốn dĩ khốn khổ của họ còn bị giáng thêm một cú khiến thêm khánh kiệt: ô nhiễm môi trường. Các cuộc ra đi liên tiếp của dân Hà Tĩnh, Nghệ An, Quảng Bình, Hải Phòng… không phải mới đây. Hiện tượng này đã xảy ra từ nhiều thập niên trước. Tuy nhiên, tỷ lệ tăng đột ngột số nạn nhân có nguyên quán Hà Tĩnh, như được ghi nhận của Mimi Vu - chuyên gia hàng đầu về tình trạng buôn người Việt (khi cô quan sát các trại tỵ nạn tại Bắc nước Pháp vào giữa tháng 10-2019) - cho thấy thêm, cuộc khủng hoảng môi trường đã đẩy nhanh tốc độ “chạy trốn” của người dân những khu vực này.
Chính phủ Việt Nam thừa nhận vụ ô nhiễm Formosa làm chết ít nhất 115 tấn cá, phá hủy 200 hecta san hô, gây ảnh hưởng cuộc sống 200.000 người trong đó có 41.000 ngư dân. Và chính phủ cũng đã “nỗ lực khắc phục”. Hai năm sau vụ Formosa, báo Chính Phủ (17-5-2018) cho biết:
“Thực hiện chính sách hỗ trợ khẩn cấp cho người dân bị ảnh hưởng bởi sự cố môi trường…, 19.335,374 tấn gạo đã được cấp cho 214.840 người thuộc các hộ gia đình bị ảnh hưởng trực tiếp bởi sự cố môi trường biển với mức 15 kg gạo/người/tháng trong thời gian 6 tháng…; hỗ trợ khẩn cấp 101,36 tỷ đồng để người dân mua giống, sửa chữa tàu, thuyền…; hỗ trợ lãi suất vay ngân hàng…, hỗ trợ 70% giá trị hàng hải sản tiêu hủy… Tính đến ngày 10-5-2018, tổng kinh phí các tỉnh đã phê duyệt để chi trả bồi thường thiệt hại là 6.490,2 tỷ đồng (Hà Tĩnh: 1.748,1 tỷ đồng; Quảng Bình: 2.759 tỷ; Quảng Trị: 1.017,1 tỷ; Thừa Thiên-Huế: 966 tỷ). Đến nay đã chi trả 6.403 tỷ cho người dân, tương đương 98,7% so với số tiền đã phê duyệt...; Quỹ quốc gia về việc làm đã cho 2.384 dự án vay vốn tạo công ăn việc làm cho 3.279 người lao động…”.
Tuy nhiên, việc “khắc phục hậu quả” dường như không giải quyết tận cùng vấn đề. Nó không làm lu mờ một thực tế khác. Báo cáo “Precarious Journeys” cho biết, từ tháng 12-2016 đến tháng 5-2018 – gần bằng thời gian mà chính quyền “khắc phục sự cố” – số di dân bất hợp pháp gốc từ Hà Tĩnh nhập vào Anh đã tăng đột ngột. Cũng cần nhắc lại, ba tháng trước bài báo Chính Phủ, chính quyền đã xử Hoàng Bình, một trong những nhà hoạt động lên tiếng mạnh mẽ vụ khủng hoảng Formosa, với bản án 14 năm tù. Không phải tự nhiên mà yếu tố “tự do bị hạn chế” (“limited freedoms”) đã được “Precarious Journeys” đề cập như một trong những lý do khiến không ít người Việt ra đi. Ngay thời điểm hiện tại, có không ít người Việt, chưa được cơ quan hoặc tổ chức nào ghi nhận con số chính xác, đang trốn tại Thái Lan và Philippines như những nạn nhân tỵ nạn chính trị.
Bất luận thành phần ra đi là ai và đi bằng cách gì, hiện tượng rời bỏ quê hương, “chết cũng đi”, chưa hề dừng lại sau gần nửa thế kỷ “đất nước thống nhất”, cho thấy một điều không thể phủ nhận: chính quyền đang cai trị là một chính quyền thất bại. Để duy trì chế độ, nhà cầm quyền đã phải trả cái giá quá đắt, khi họ “thành công” trong việc áp đặt chính sách giáo dục nhồi sọ nhưng phải lãnh hậu quả và khiến người dân cùng lãnh hậu quả là đất nước ngày càng thiếu hụt nhân tài; khi họ “thành công” trong chính sách xóa đói giảm nghèo nhưng cùng lúc đẩy sự bất công lên đến mức không thể kinh khủng hơn; khi họ “thành công” trong “định hướng” kinh tế và kêu gọi đầu tư nhưng họ thờ ơ hoặc bất lực trong chính sách kiểm soát môi trường; khi họ “thành công” dựng nên những đô thị lộng lẫy nhưng thất bại trong việc ngăn chặn những cái chết tức tưởi của những người tận cùng dưới đáy xã hội; khi họ “thành công” tạo ra được một nhóm thiểu số trung thành nhưng thất bại tuyệt đối trong việc xây dựng niềm tin đối với đa số người dân…
Tương lai nào cho đất nước? Không ai có thể hình dung. Không thể hình dung tương lai một quốc gia cũng như nó sẽ sống và phát triển như thế nào, khi nó dường như đang chết, khi niềm tin dành cho đất nước đã chết.
…..
1- Di dân lậu người Việt bị bắt tại Anh vào tháng 10-2017 (Daily Mail)
2- Sau thế hệ thuyền nhân chen chúc nhau trên những con tàu lênh đênh biển khơi, bây giờ là thế hệ vượt biên nhét nhau trong những container “con nghẹt thở quá, mẹ ạ!” (Irish Mirror)

Chị Ping chính là người đầu tiên xây dựng băng đảng "đầu rắn" để đưa lậu người từ Trung Quốc sang các nước phương Tây, bao gồm Tây Âu như Anh cũng như vùng Bắc Mỹ, Australia, hoặc một số nước và vùng lãnh thổ trong khu vực như Nhật Bản, Đài Loan. 


Ước tính, người phụ nữ này đã kiếm được hàng triệu USD từ việc buôn người trong suốt 20 năm cầm đầu băng đảng "đầu rắn" - mạng lưới những kẻ buôn người tinh vi nhất thế giới.

 Chị Ping - "nữ chúa" đầu rắn được mô tả là người tạo ra "cơ hội" cho nhiều thế hệ người Trung Quốc đổi đời khi đưa họ vượt biên trái phép tới các nước phát triển, có điều kiện phúc lợi tốt với giá 20.000 bảng kể từ đầu những năm 1980.

Khoản tiền này sẽ được thanh toán trước một phần. Phần còn lại sẽ trích từ lương của những người vượt biên sau khi họ tìm được việc làm ở trời Tây. Nếu những người vượt biên không thể trả đủ tiền nợ của "đầu rắn", người thân ở Trung Quốc của họ sẽ bị ép phải trả thay cho đến những đồng cuối cùng. Nếu họ không có tiền, chị Ping sẽ cho vay với mức lãi cắt cổ và họ sẽ không bao giờ thoát được vòng tròn nợ nần chồng chất. 

Cảnh sát truy bắt chị Ping tới tận China Town ở New York, Mỹ và đưa "Mẹ của tất cả các đầu rắn" ra tòa vì tội buôn người. Chị Ping sau đó bị tuyên án 35 năm tù. Năm 2014, chị Ping chết trong nhà tù ở Texas. 

Tuy nhiên, cái chết của chị Ping không khiến đường dây buôn người "đầu rắn" sụp đổ. Băng đảng này vẫn đang phát triển vô cùng mạnh mẽ và thủ lĩnh mới của nó vẫn chưa lộ mặt.  

Dụ dỗ nạn nhân và buôn lậu người
Không còn "nữ chúa" chị Ping, băng đảng "đầu rắn" vẫn hoạt động mạnh và đang chuyển mình theo thời đại khi tích cực sử dụng các ứng dụng truyền thông xã hội của Trung Quốc như WeChat, hoặc các ứng dụng của nước ngoài như Tinder, MoMo để dụ dỗ các nạn nhân với lời hứa hẹn di cư "100% an toàn" và một cuộc sống mới tốt đẹp hơn ở trời Tây.


Bên cạnh đó, "đầu rắn" tiếp tục duy trì việc săn tìm "mục tiêu" trên khắp các đường phố, bắt chuyện làm quen với những người có tiềm năng để dụ họ vượt biên.

"Đầu rắn" hoạt động mạnh nhất tại khu vực Phúc Kiến - "trung tâm buôn người" ở Trung Quốc, và đưa "khách hàng" tới những quốc gia phương Tây giàu có như Anh hoặc Mỹ. Những người cả tin có thể phải trả cho chúng số tiền lên tới 30.000 bảng (hơn 38.000 USD) để có cơ hội đổi đời.

Tại sao những người đồng bào của chúng ta lại phải mạo hiểm cả sinh mạng của mình để tìm kiếm một cuộc sống nơi đất khách ? Tại sao đất nước ta lại thành ra như ngày hôm nay ? Chúng ta có vô can trước cái chết của những đồng bào mình ? Và phải làm thế nào để những thảm kịch thế này đừng tái diễn ?
Chắc chắn là tất cả những nạn nhân xấu số trong thảm kịch này đều có lý do mới dám mạo hiểm như vậy, chắc chắn họ không phải là những người duy nhất, và cũng chắc chắn rắng nếu đất nước này có thể mang lại cho những đứa con của nó một cuộc sống xứng đáng thì không ai phải chấp nhận sự mạo hiểm như vậy cả. Cái gì đang xảy ra trên đất nước này ?
Tương lai bế tắc, không có con đường để vươn lên
Phần lớn các nạn nhân trong vụ việc này đều xuất thân từ vùng Nghệ Tĩnh, một vùng kém phát triển tại khu vực bắc Miền Trung. Với dân số hơn 4,5 triệu, đây là một trong những khu vực tập trung dân số đông nhất Việt Nam, nhưng kinh tế vẫn chủ yếu dựa vào nông nghiệp, vốn không thể nào nuôi nổi một dân số lớn như vậy, và cũng không thể mang lại một cơ hội nào cho thế hệ trẻ. Tình trạng này đã tạo ra cả một làn sóng di cư, tìm việc làm trong cũng như ngoài nước, hợp pháp cũng như bất hợp pháp, không chỉ tại Anh mà cả nhiều nước Châu Âu, Đông Á và ngay cả tại Lào, Thái Lan. Thảm hoạ Formosa càng làm trầm trọng thêm tình trạng này. Đối với nhiều người, ở lại, không chỉ bế tắc mà còn không thấy cả cơ hội để thoát khỏi bế tắc, không thấy hiện tại và cũng chẳng nhìn thấy được tương lai.
Và thế là rất nhiều người đã đặt cược tất cả, nhiều lúc là cả sinh mạng của mình, vào một chuyến đi đổi đời tại trời Âu, nó tạo thành một xu thế tại khu vực này và được xem là con đường nhanh nhất và duy nhất để vươn lên. Nhiều người, tự có phương tiện, hay vay mượn, cũng tìm mọi cách để tham gia vào xu thế này, để thoát nghèo và cả để làm giàu. 39 nạn nhân xấu số là một trong số đó, quê hương đã không thể mang lại cho họ một cuộc sống xứng đáng và cơ hội để vươn lên. Ai phải chịu trách nhiệm ? Chắc chắn là những người đã tuyên bố lãnh đạo đất nước toàn diện và tuyệt đối trong hơn nửa thế kỷ qua. Đảng cộng sản đã kiểm soát khu vực Nghệ Tĩnh trong hơn 65 năm qua (1954-2019), 65 năm mà không chuyển đổi nổi một nền kinh tế dựa trên nông nghiệp sang một nền kinh tế công nghiệp và dịch vụ, thì phải nói là một thất bại vượt mọi tưởng tượng. Thất bại khủng khiếp này của đảng cộng sản đã buộc người dân nơi đây tìm cơ hội vươn lên tại một vùng đất khác, không chỉ 39 người, mà hàng triệu người.
Tình trạng vô chính phủ tại các vùng quê
Một vấn đề cũng cần được đặt ra trong thảm kịch này là sự lộng hành của các công ty mua giới lao động bất hợp pháp. Hoạt động đưa người đi Anh hay nhiều nước châu Âu thường là bất hợp pháp nhưng vẫn có cả một mạng lưới tuyển mộ, quảng cáo rầm rộ với nhiều thông tin sai sự thật tại các vùng quê và hoạt động nhiều lúc diễn ra hoàn toàn công khai trước sự im lặng của chính quyền. Trách nhiệm ở đây hoàn toàn thuộc về chính quyền cộng sản. Tình trạng vô luật pháp này cũng giúp nhiều tổ chức tội phạm về cờ bạc, cho vay nặng lãi phát triển, đưa nhiều người dân vào cảnh vỡ nợ và lại phải tìm đường đi ra nước ngoài làm việc bất hợp pháp để trả nợ.
Sự sụp đổ của nền giáo dục, tuổi trẻ bị được định hướng sai
Nhiều người trong số 39 nạn nhân xấu số chỉ mới ở độ tuổi 19, 20, nghĩa làm mới rời khỏi ghế nhà trường, vậy nền giáo dục Việt Nam đã định hướng cho thế hệ trẻ như thế nào mà lại tạo ra tình trạng này ? Tôi ở cùng quê với phần lớn các nạn nhân, và với những gì quan sát được thì có thể khẳng định là giới sư phạm và cả nền giáo dục phải chịu một phần trách nhiệm cho thảm kịch này. Nền giáo dục thối nát tới mức mà nhiều giáo viên làm việc cho cả các công ty xuất khẩu lao động, và tuổi trẻ đang sắp bước khỏi ghế nhà trường đang rất cần được định hướng, thì những giáo viên này hướng cho lớp trẻ đi vào con đường chấm dứt sự nghiệp học hành để trở thành “khách hàng" của các công ty xuất khẩu lao động. Hành động này thuần tuý vì lợi ích của chính những giáo viên này chứ không dựa trên một trách nhiệm hay một giá trị đạo đức nào cả. Lớp học cuối cấp 3 của một người em tôi có tới ⅓ số học sinh lựa chọn con đường này sau khi được các thầy cô “định hướng", nó tạo ra cả một tâm lý ngự trị trong xã hội. Nền giáo dục Việt Nam có thể nói là đã hoàn toàn sụp đổ.
Sự khủng hoảng của các giá trị đạo đức trong xã hội
Nhưng tại sao nền giáo dục và hệ thống công quyền lại xuống cấp tới như vậy ? Dường như giá trị được đề cao nhất trong nền giáo dục, trong hệ thống công quyền và cả trong xã hội là đồng tiền, nó đứng trên cả đạo đức nghề giáo đối với giáo viên, trên cả trách nhiệm với hệ thống công quyền, trên cả sinh mạng con người với nhiều người dân. Tại sao ? Nguyên nhân nằm ở cách tổ chức của xã hội hiện nay. Bản tính của con người, dù ý thức được hay không, là mưu tìm sự vinh quang và một tầm quan trọng nào đó, dù trong chính quyền hay trong giáo dục, trong khoa học hay trong kinh doanh, để được quí trọng.
Nhưng trong một đất nước mà quyền lực chính trị chiếm ngự tất cả, và quyền lực chính trị nằm trong tay một đảng tuyên bố thẳng thừng rằng họ sẽ giữ độc quyền chính trị bằng bạo lực trong một thời gian vô hạn định thì người dân, kể cả cá nhân mỗi người trong bộ máy chính quyền, còn có cách nào để tìm kiếm được một chút vinh quang cho mình ? Họ chỉ còn lại một vũ khí là đồng tiền. Ðồng tiền là vũ khí hiệu lực nhất để mua, và lấy lại, một phần quyền lực đã bị tịch thu. (1) Chính điều này đã làm cho đồng tiền trở thành giá trị được để cao nhất trong xã hội Việt Nam, nhất là tại các vùng quê, nó làm cho người ta kiếm tiền bằng mọi giá, nhiều lúc bất chấp cả luật pháp, đạo đức và ngay cả sinh mạng của mình. Muốn chấm dứt tình trạng này thì phải trả lại cho xã hội những quyền lực mà đáng lẽ nó phải có, phải quyền lực hoá người dân (nghĩa là phải có dân chủ). Khi ai trong chúng ta cũng có thể cảm thấy tự hào và ý nghĩa vì những gì chúng ta đang làm, chúng ta sẽ có lý do để gắn bó với đất nước và làm việc một cách có trách nhiệm, dù có thể là thu nhập chưa cao, chứ không phải là ra đi để kiếm tiền bằng mọi giá, bất chấp mọi hậu quả.
Chúng ta có vô can ? Với tất cả những nguyên nhân trên, trách nhiệm trước hết thuộc về chính quyền cộng sản, họ đã thất bại toàn diện về mọi mặt, nhưng vẫn cố bám lấy quyền lực bằng mọi giá, và kéo dài thêm thảm kịch này của dân tộc. Họ còn nắm quyền tới ngày nào thì ngày đó nguy cơ về một thảm kịch như trên tái diễn vẫn còn hiện rõ. Nhưng như vậy có phải chúng ta vô can ? Câu trả lời là không! Chúng ta không vô can vì chúng ta đã gián tiếp cho phép đảng cộng sản nắm quyền cai trị đất nước tới ngày hôm nay, chúng ta đã không đánh bại được sự gian trá và tồi dở đang thống trị trên đất nước này. Chúng ta đã để cho đảng cộng sản huỷ hoại đất nước tới mức mà nhiều đồng bào của chúng ta phải bất chấp cả mạng sống để tìm một cuộc sống ở một đất nước khác, để vươn lên. Không ai trong chúng ta vô can cả, chúng ta đã tiếp tay, dù là gián tiếp, dẫn tới thảm kịch này.
Ý thức được rằng mình không vô can cũng có nghĩa là chúng ta đã nhận lĩnh trách nhiệm chấm dứt thảm kịch này. Phải đánh bại đảng cộng sản và dân chủ hoá đất nước, để mang lại cho người dân một hi vọng vươn lên trên chính đất nước này thay vì tìm mọi cách để ra đi, để mang lại một ý nghĩa mới cho nền giáo dục, cho hệ thống công quyền và cho cả xã hội Việt Nam, để mở ra một tương lai mới cho mọi người Việt Nam. Muốn thế thì phải tìm mọi cách có thể để gia tăng sức mạnh cho các lực lượng đối lập, chỉ có một lực lượng dân chủ mạnh mới có thể đủ khả năng để đánh bại đảng cộng sản và dân chủ hoá đất nước. Phải chấm dứt những thảm kịch này, không chỉ cho những người đồng bào Việt Nam của chúng ta mà cho cả chính lương tâm của mỗi chúng ta. Làm người Việt Nam cho tới nay đã là một điều bất hạnh
Vì sao người Hồng Kong kiên trì xuống đường mặc dù bị đàn áp dã man? Vì họ thấy rõ nguy cơ và kết cục nô lệ sẽ tròng lên đầu con cháu họ trong tương lai. Họ biết 7 triệu người không thể chống lại 1,3 tỷ con zombie và 90 triệu đãng viên cộng sản khát máu. Vì họ thấy rõ Trung cộng thảm sát dân ở Thiên An môn như thế nào, thủ tiêu mổ sống cướp nội tạng học viên Pháp Luân Công ra sao... Và bây giờ họ bất ngờ vì chỉ mới có 22năm từ khi bị trao trả mà Trung cộng đã thâm nhập và kiểm soát hoàn toàn chính quyền Hồng Kong. Vì họ thấy rõ chỉ có lực lượng "còn đảng còn mình" của thể chế cộng sản mới ra tay tàn bạo với chính người dân của mình chứ không phải Cảnh sát Hoàng Gia Hồng Kong trước đây. Mặc dù cũng là người Hoa nhưng họ nhìn thấy, nhận ra và kiên trì đấu tranh, kêu gọi sự ủng hộ của toàn thế giới.
Còn Việt Nam? Mặc dù Trung cộng được coi là kẻ thù truyền kiếp nhưng khi có nguy cơ sụp đổ và bị treo cổ từ năm 1989, các đồng chí đảng viên cộng sản VN đã đổ Xô để leo Tàu. Mục đích đu Tàu để được sống chỉ vì chung ý thức hệ của các đồng chí... tui chắc là sai rồi. Người Hoa Hồng Kong còn bị đàn áp dã man như thế... thì khi xong việc nó sẽ cho các đồng chí hưởng thành quả của chính các đồng chí bằng phóng xạ hay nghĩ dưỡng dài hạn ở cực Bắc....
Chết mẹ! Từ khi ký mật ước Thành đô tới nay là 29 năm, hơn HK 7 năm. Dám chắc là tụi Hoa Nam nó kề búa liềm vô cổ người nhà của giới chóp bu lãnh đạo VN.
Bởi vậy các đồng chí hèn hạ cũng là lẽ thường dễ hiểu. Vì bản chất cộng sản đã là như thế!
Với loại tiến sĩ cặn bã như tên Lê Thẩm Dương này, lâu nay tôi đều không muốn nói đến. Nhưng hôm nay tôi đau đớn, vì một số đồng bào tôi phải chết ngạt trên xe container ở Châu Âu. Chỉ vì, họ rời bỏ quê hương ra đi để tìm kiếm việc làm nơi xứ người.
Ông Lê Thẩm Dương nghĩ sao mà dám nói: “Công nhận Việt Nam là nơi kiếm tiền dễ nhất thế giới“? Ông có biết, mỗi năm có hàng trăm nghìn thanh niên trai trẻ phải bỏ quê hương ra đi làm tôi mọi cho cả thế giới dưới chiêu bài XKLĐ mà đảng cầm quyền phát động không? Nếu ở VN kiếm tiền dễ nhất thế giới, thì tại sao đảng của các ông hô hào: “Muốn thoát nghèo phải tham gia xuất khẩu lao động”?
Ông có biết mỗi năm có hàng chục ngàn phụ nữ qua Mã Lai, Đài Loan, Trung Quốc… bán dâm để kiếm tiền không? Ông có biết hàng chục ngàn người VN đang trốn chui, trốn nhủi lao động bất hợp pháp ở khắp cả 5 Châu để kiếm tiền không vậy?
Ông có biết hàng ngàn kỹ sư, bác sĩ ra trường phải chạy xe ôm để sống tạm qua ngày không hả? Nếu ở VN mà dễ kiếm tiền nhất thế giới, vậy sao ông không làm gì để kiếm tiền mà phải uốn lưỡi nói lời đểu giả, bưng bô, nịnh nọt đảng cầm quyền để kiếm ăn vậy ông?
Nói cho ông biết: Trên thân thể gầy guộc của đất mẹ Việt Nam hôm nay, chỉ có bọn quan chức nhà nước, là chúng kiếm tiền dễ nhất thế giới đấy. Chỉ một cái bắt tay của Dương Chí Dũng – Tổng giám đốc Vinaline là hắn ta có cả hàng triệu đô. Chỉ một cái nháy mắt của tên bộ trưởng Nguyễn Bắc Son là hắn có cả trăm tỷ. Chỉ cần một chữ ký của tên thứ trưởng Trương Minh Tuấn là ngân sách nhà nước mất cả hàng chục ngàn tỷ đồng về tay bọn chúng. Chỉ cần ngó lơ sang hướng khác, là tay tổng thanh tra chính phủ Trần Văn Truyền có cả một dãy lâu đài…
Nói về cách kiếm tiền dễ dàng của bọn quan chức đảng ở VN mới là đáng nể. Còn dân tộc này mà dễ dàng kiếm tiền trên quê hương mình thì làm gì có chuyện trẻ em chết đói ở Nghệ An? Kiếm tiền dễ thì làm gì đến nỗi, Bà mẹ trẻ ở Đồng Tháp phải treo cổ chết với mong muốn, tiền xóm làng phúng điếu đủ để đóng học phí cho con? Gia đình 4 người ở Tây Ninh phải đổ xăng tự thiêu vì cả 2 vợ chồng quầng quật quanh năm vẫn không kiếm đủ tiền nuôi sống gia đình? Và ở quê hương kiếm tiền dễ nhất thế giới, thì làm sao có đến hàng chục người ngạt thở chết tức tưởi trên chiếc xe container kia?
Thiết nghĩ, ông Dương còn đủ sức thì về quê tôi phối giống Bò đi ạ. Tôi giới thiệu cho! Dù sao, đồng tiền phối giống nó còn trong sạch gấp vạn lần loại tiền nâng bi chế độ mà có đấy ông. Loại cặn bã!

Saturday, October 26, 2019

THÊM 10 NGƯỜI VIỆT BỊ BA LAN BẮT VÌ TRỐN TRONG XE TẢI NHẬP CẢNH BẤT HỢP PHÁP....

Cả thế giới còn đang xôn xao với vụ Phạm Thị Trà Mi, người phụ nữ Việt đã chết trong xe container trên đường đến Anh; trước khi chết còn nhắn tin về cho bố mẹ. Nay lại có tin người Việt trốn trong xe tải tìm cách vào Ba Lan.

Tin từ Ba Lan, ngày 26/10/2019: Theo Đàn Chim Việt, nhà chức trách Ba Lan đã bắt giữ 10 người Việt vì nhập cảnh bất hợp pháp vào nước này, và 4 người Việt khác vì một số tội khác trong những ngày gần đây.

Theo đó, cơ quan thuế vụ Ba Lan kiểm tra một chiếc xe tải chở gỗ dán vào nước này từ Estonia do một tài xế người Ba Lan điều khiển, và phát hiện ra 9 nam giới và 1 phụ nữ, tuổi từ 21 tới 41 mang giấy tờ tuỳ thân là sổ thông hành Việt Nam. Những người này không có visa hợp pháp vào Ba Lan.

Hình thức nhập cảnh bất hợp pháp mà nhiều người Việt sử dụng để vào khối EU là tìm cách đi sang Nga và nhiều nước Đông Âu cũ, rồi bằng nhiều cách trốn vào một trong các quốc gia thuộc khối này như Ba Lan.

Đàn Chim Việt cũng đưa tin cảnh sát Ba Lan đã bắt giữ một người Việt Nam thuộc dạng tội phạm trong danh sách truy nã từ nhiều năm nay. Người này được cho là thành viên của một tổ chức tội phạm buôn bán ma túy và bị cảnh sát Séc truy nã. Khi bị bắt, người Việt này sử dụng 6 loại giấy tờ tùy thân với các dữ liệu cá nhân khác nhau. Ông ta sẽ bị trục xuất sang Séc theo yêu cầu của nhà chức trách Séc.

Trong một vụ khác, vào trung tuần tháng 10, cảnh sát thủ đô Warszawa đã bắt giữ 3 người Việt vì tội làm giả tài liệu, giấy tờ. Cảnh sát thu giữ được nhiều thẻ cư trú, nhiều trang nhất (trang có họ tên, hình ảnh) của cuốn sổ thông hànhViệt Nam. Ba người này đối mặt với 17 cáo cuộc và có thể bị kết tội với mức án 2 năm tù giam.


Mẹ tử tù Hồ Duy Hải sẽ kêu oan tới hơi thở cuối cùng



Lũ súc vật csvn đã “ giết” hàng chục người dân vô tội, đẩy hàng trăm gia đình vào cảnh đau thương mất mát, màn trời chiếu đất và hệ lụy sẽ còn kéo dài, hậu quả khôn lường k ai khác là những người “ vẽ” quy hoạch chỉ với mục tiêu làm sao thu lợi nhiều nhất.
Đó còn là những vị ngó lơ hay vì lợi lộc nào đó để những khu dân cư tự phát mọc tràn lan, khu dân cư có phép k đảm bảo an toàn hoặc bất chấp quy định bỏ qua những biện pháp tối thiểu.
Nếu họ có lương tâm và trách nhiệm hơn, nếu họ cũng kiếm ăn nhưng vừa phải thì đồng hương tôi đã k phải bỏ mạng nhiều như thế trong ngày hôm qua, ngày 18/11.
Họ phải bị lôi ra và trừng trị chứ k thể mãi cảnh khi nào tai ương xảy ra người dân thấp cổ bé họng cũng lãnh đủ còn thủ phạm lại rung đùi yên ấm trong những ngôi nhà cao cửa rộng ở nơi an toàn, an ninh nhất.
TỘI ÁC GHÊ GỚM NHẤT CỦA CỘNG SẢN .
- Biến con người Việt thành những con người không còn tử tế, không còn liêm sỉ, càng lúc càng tham lam, tàn bạo, thủ đoạn duói nanh vuốt của lũ chó sói cộng sản vn thành địa ngục trần gian...
- Biến xã hội Việt Nam thành xã hội suy đồi và giả dối đến mức chưa từng có từ trước tới nay trong văn hoá Việt;
- Biến nước Việt thành một nơi chất độc huỷ hoại không những đến thứ để ăn, để uống, để hít thở mà còn huỷ hoại đến tận ý chí, tinh thần và đạo làm người; một nơi không còn một chút nội lực, một nơi con người thờ ơ với hiểm hoạ diệt vong ngay trước mắt.
Khi chúng tôi làm lễ tưởng niệm cháu bé ở cổng trường Gateway thì bị ngăn cản. Hoa và nến bị dọn sạch ngay sau khi chúng tôi rời đi. Chưa kể sau đó, một số người cắt ghép hình ảnh, viết bài đăng báo với mục đích bôi nhọ. Chúng tôi đã gọi điện thẳng cho tintuconline, tòa soạn buộc phải gỡ bài và xin lỗi...
Hãy nhìn người dân Anh đang cầu nguyện cho 39 nạn nhân chết trong container. Thay vì ghẻ lạnh, khinh bỉ, họ đang tưởng niệm những người xa lạ, những người nhập cư trái phép. Những người sẽ mang đến đất nước họ những phiền toái, thậm chí là tệ nạn, tội phạm...
Khi đoàn xe chở 39 thi thể rời khỏi khu công nghiệp Waterglade để đến nơi khám nghiệm tử thi. Những người cảnh sát đã cúi đầu nhận lỗi vì đã kiểm soát quá chặt dẫn đến cái chết...(Dù họ việc họ làm là đúng phận sự )
Còn chúng ta đã làm gì cho họ - những người mà chúng ta được dạy gọi họ là ĐỒNG BÀO ?!

BẰNG CHỨNG CỘNG SẢN VIỆT NAM ĐÀN ÁP NGƯỜI DÂN.

Friday, October 25, 2019

dân chúng chỉ muốn nó tan xác thôi, súc vật trọng lú bán nuóc hại dân tay sai tàu chệt hán gian con cháu nguyền rủa phỉ nhổ muôn đòi.

Sụ khốn nạn của chế độ độc tài phát xít csvn: Nghệ sĩ tự do Thịnh Nguyễn, 38 tuổi, bị các nhân viên an ninh Việt Nam tạm giữ trong ngày 25/10, nhiều nhà hoạt động trong đó có Phạm Đoan Trang, Đỗ Nguyễn Mai Khôi, Huỳnh Ngọc Chênh, Lê Dũng Vova, v.v… loan tin qua mạng xã hội.
Tin cho hay vào lúc 11h30 ngày 25/10, một nhóm nhân viên an ninh, cảnh sát mặc thường phục đi 2 ô tô đưa ông Thịnh trong tình trạng “bị còng tay” tới xưởng vẽ của ông tại một hẻm thuộc đường Nghi Tàm, ép ông Thịnh mở cổng.
Người dân gần đó mô tả lại rằng ông Thịnh “giãy giụa không muốn mở cửa” và họ có nghe thấy tiếng hét của Thịnh.
Các nhân chứng nói họ thấy sau đó “an ninh vào xưởng vẽ của Thịnh chừng 15 phút rồi đưa Thịnh đi”. Các nhà hoạt động, dẫn lại thông tin từ người dân, cho biết rằng đúng vào lúc 12h trưa ngày 25/10, ông Thịnh Nguyễn “đã bị một nhóm an ninh mặc thường phục đi bắt đi”.
Đến 18h30 cùng ngày, ông đã được trả tự do, các nhà hoạt động cho biết.
Theo tìm hiểu của VOA, nghệ sỹ độc lập này, có tên thật là Nguyễn Trường Thịnh, chuyên đi chụp ảnh, quay phim về thực trạng Việt Nam rồi phổ biến rộng rãi qua trang Facebook mang tên “Chuyện của Thịnh”.

CON CHẾT VÌ KHÔNG THỞ ĐƯỢC!
"Con xin lỗi bố mẹ nhiều! Con đường đi nước ngoài không thành... Con chết vì không thở được"
Tôi đọc lời trăn trối đầy tang thương đó từ một nạn nhân được cho là có mặt trong chuyến xe tử thần sang Anh Quốc. Dòng tin nhắn ám ảnh đó đến từ cô gái Phạm Thị Trà My, quê gốc Can Lộc - Hà Tĩnh.
39 thi thể được tìm thấy trong xe container đông lạnh tại khu công nghiệp Waterglade, thị trấn Grays (Essex, Anh Quốc). CNN đưa tin nạn nhân gồm 31 nam và 08 nữ đều mang hộ chiếu Trung Quốc. Nhưng theo tìm hiểu từ BBC thì một nạn nhân có thể đến từ Việt Nam đó là em PHạm Thị Trà My, 26 tuổi.
Gia đình đã cho biết em Trà My xuất phát từ Việt Nam sang Trung Quốc ngày 3/10/2019 và sau đó bay sang PHáp để rồi qua Anh.
Lần đầu em tìm cách vượt biên giới vào Anh là hôm 19/10, nhưng bị bắt và phải quay lại. Đoạn tin nhắn này được gia đình cho biết là em đã gửi đi trước khi hơi thở lịm tắt không bao giờ trở lại.
Theo thông tin từ gia đình: Trà My đã trả 30 ngàn bảng - khoảng 892 triệu đồng, cho đường dây đưa người đi lậu. Tại mỗi địa điểm mới, Trà My có gọi về và địa điểm cuối cùng là 7:20 giờ địa phương hôm thứ Ba, từ Bỉ (6:20 sáng giờ Anh). Trà My nói rằng, lúc đó em đang chuẩn bị vào một container và phải tắt điện thoại để tránh bị phát hiện.
Tôi không thể kìm lòng khi nghĩ đến khuôn mặt cô gái xinh đẹp Phạm Thị Trà My mà tôi có thể được nhìn thấy qua bức hình. Tôi không thể kìm được khi đọc những dòng trăn trối viết vội trước giờ biết mình sẽ không thể sống sót.
Vì sao? vì sao lại có thể như thế? Nếu những nạn nhân là người Trung Quốc thì cũng hiểu rằng tại sao họ lại phải bỏ xứ một nước được cho là đứng thứ 2 thế giới về kinh tế. Và nếu có những người Việt trong đó nữa thì sao, bởi điều này là có thể.
Tôi đã từng đi qua thị trấn Nghèn, Can Lộc, Hà Tĩnh. Tôi từng vào một số khu vực của tỉnh Hà Tĩnh sau đợt thảm họa Formosa. Tôi có thể hiểu lý do vì sao họ phải ra đi. Đa phần phải đi để kiếm kế mưu sinh, để tiếp tục cuộc sống. Họ phải đi với một cái giá rất đắt cả về kinh tế và cả việc bất chấp tính mạng. Vì không đi thì cả cuộc đời họ sẽ phải chìm trong đau khổ của nghèo nàn. Ai sẽ cứu họ đây? Cả vùng đất sỏi đá Miền Trung xưa nay "chó ăn đá, gà ăn sỏi". Đã nghèo lại còn mắc eo với thảm họa môi trường cá chết do Formosa gây ra. Nhưng chúng - bọn quan chức đã làm gì để người dân bớt khổ? không, chúng chẳng làm gì cả. Không công ăn việc làm, không tiền, không giáo dục - không tương lai... Họ phải đi!
Nếu "quê hương là chùm khế ngọt" chẳng có ai muốn rời xa nơi đó cả. Nhưng tất cả chỉ còn chua chát, đắng cay. Tất cả đều trong bế tắc, tuyệt vọng. Nhất là với những người thấp cổ bé họng. Họ không bao giờ là trung tâm của chính sách hay sự hỗ trợ, mà chỉ đơn thuần bị coi là đối tượng ăn bám. Những người nghèo thường bị coi là rắc rối, bị coi là phiền phức và dốt nát. Không ai cho họ một cần câu. Những kế hoạch kinh tế sai lầm, những dự án táo bạo nhưng bất lương đã đẩy dân nghèo thành dân oan mất đất. Những bất công đẩy dân ta vào thành dân ức - ức hận.
Không ai muốn rời bỏ quê nhà yêu dấu. Người ta chỉ phải bỏ đi khi không thể sống trên mảnh đất cha ông mình để lại. Người ta đi chỉ vì bị bức hại, chỉ vì không thể dung thân, vì không có tương lai trên chính đất nước của mình. Ai chẳng một lần nhớ đến nơi chôn nhau cắt rốn của mình. Trong những đêm miệt mài mưu sinh trên xứ lạ quê người, nơi gác trọ vắng vẻ đìu hiu, ai đã chẳng một lần khóc. Khóc cho thân phận của mình, khóc cho những kỉ niệm đã đi vào dĩ vãng. Khóc cho cha mẹ và nhớ em thơ... Khung trời nhớ thương cho mỗi người con xa xứ, lưu vong có sướng gì đâu.
Tôi cũng tin rằng vạn bất đắc dĩ những bậc cha mẹ mới phải để con cái hay chính mình đi vào con đường vượt biên đầy chông gai đó. Bao nhiêu hiểm nguy rình rập, bao nhiêu cạm bẫy trong một hành trình không biết trước đó. Đừng chửi họ tham lam, đó chỉ là một phần của bức tranh thôi. Họ chỉ vì nghèo thôi, nếu giàu có họ đã chẳng bao giờ phải vượt biên đánh đổi số mạng mình mà tìm một con đường khác để con mình di cư. Họ cũng chỉ là nạn nhân của đói nghèo, thiếu hiểu biết. Chính họ là người mỗi đêm trằn trọc khi con mình chưa tới đích. Những cuộc gọi điện về cho người thân ở mỗi đích đến đủ biết họ mong ngóng từng ngày.
Tôi không dám tưởng tượng rằng chính trên quê hương này, bao nhiêu con người quyết tử để bỏ nước ra đi. Sự thật đó vẫn diễn ra dù bất chấp bao nhiêu nguy hiểm. Tôi chưa thấy một đất nước nào dù nghèo mà công dân xứ họ phải trốn chạy quê hương như cùi hủi. Ngoại trừ, những quốc gia đang bị chiến tranh tàn phá kiểu của Trung Đông hoặc Châu Phi. Chẳng phải đất nước đã hòa bình, chẳng phải chúng ta giàu mạnh lắm sao? Đến cả các nước lân bang như Thailand, Lào, Campuchia dù nghèo cũng làm gì đổ xô trốn chạy như thế. Đến cả những quốc gia bị li tán cả hàng ngàn năm như Israel họ vẫn hẹn nhau ngày trở về. Còn chúng ta thì sao? tôi không dám nói.
Đừng nói rằng tôi tiêu cực khi chưa có thông tin chính thức. Chúng ta chẳng xa lạ gì khi chính các quan chức cao cấp cũng chạy nạn bằng đủ con đường. Tị nạn giáo dục, tị nạn kinh tế, tị nạn chính trị và tị nạn bằng mọi giá. Bắt đầu từ những con cái của các nhà lãnh đạo như Nguyễn Xuân PHúc, Nguyễn Tấn Dũng... Tất cả chỉ muốn trốn chạy khỏi "thiên đường" này.
Vâng, xin tiễn biệt em Phạm Thị Trà My - "con chết vì không thở được". Xin tiễn biệt những nạn nhân xấu số. Sẽ sớm có câu trả lời cho một tình trạng chẳng con xa lạ với Việt Nam. Nhưng tới bao giờ có câu trả lời cho câu hỏi tại sao "con chết vì không thở được". Sẽ không có câu trả lời cho câu hỏi "con đường đi nước ngoài không thành". Bao lâu những lãnh đạo quốc gia vẫn còn bận đấu đá để dành những chiếc ghế quyền lực, vơ vét tất cả tài nguyên vào túi riêng và sống xa hoa trên máu của dân nghèo thì sẽ vẫn còn dòng người ly hương.
Máu và nước mắt hôm nay cho người quá cố cũng chính là máu và nước mắt cho một xứ sở điêu tàn.
Xin Chúa xót thương chúng con.

Bí mật đưa con gái qua Mỹ, Tập Cận Bình có thất bại trong cuộc chiến quy...

Thursday, October 24, 2019

Chủ tịch nước đang yếu, có đồng chí nào chỉ cho ngài chủ tịch món này với.  Con bà nó, đây là khám phá mới toanh của khoa học gia VN/cnxh. Hèn gì dân Hà Nội uống nước pha cứt lợn...vẫn khỏe bình thường.
Bái phục khoa học VN trong thời đại rực rỡ và là đỉnh cao trí tuệ của loài...vật !



Chính quyền Trung Quốc xâm hại nhân quyền nghiêm trọng, chúng cướp mổ nội tạng của học viên Pháp Luân Công, giờ lại hành hạ người Ngô Duy Nhĩ, chúng đang chiếm đóng biển đảo của ta, là kẻ thù của Việt Nam. Hãy thôi cái giọng lưỡi uốn éo ghê tởm ấy đi. CSVN VÀ TRUNG CỘNG LÀ CHẾ ĐỘ CÔN ĐỒ BẤT NHÂN KHỐN NẠN..

Tuesday, October 22, 2019

Thứ trưởng Lê Hải An bị b.ắ.n và bị ném từ tầng 8?



Không có sự phản bội man rợ nào bằng sự phản bội của chính những kẻ gọi người lính là "Đồng Chí", và cũng không có sự phản bội khốn nạn nào bằng sự phản bội lại Quê Hương của lũ người mang mặt nạ "yêu nước" - ĐCSVN.
SỐ PHẬN DÂN TỘC BỊ ĐEM BÁN.
THẢM HỌA DIỆT CHỦNG DÂN TỘC VIỆT NAM BỞI TRUNG CỘNG. VÀ CŨNG ĐỂ THẤY RÕ BỘ MẶT THẬT CỦA ĐẢNG VIỆT GIAN SẴN SÀNG BÁN NƯỚC GIỮ ĐẢNG CẦU VINH, HÈN VỚI GIẶC, NHƯNG LẠI QUÁ ÁC VỚI DÂN. TỨ TRỤ TRIỀU ĐÌNH ĐÃ TRỞ THÀNH NHỮNG TÊN THÁI THÚ NHAM HIỂM VÀ ÁC ĐỘC LÀ NHỮNG TÊN LÊ CHIÊU THỐNG CÕNG RẮN CẮN GÀ NHÀ CẦN PHẢI ĐƯỢC LOẠI BỎ.
Chúng ta còn tương lai, còn con cháu của chúng ta, còn cả giang sơn này phải gánh vác. Sẽ đến lúc tất cả chúng ta phải chịu chung một thảm cảnh đen tối mà chế độ này gây ra..

  /  Quốc tế Covid-19: Nga lại ghi nhận kỷ lục về số người chết trong ngày Đăng ngày: 12/08/2021 - 15:01 Một trung tâm chích ngừa...