LIÊN MINH ĐỐI LẬP CHINA RA ĐỜI
Mười chín nhà lập pháp từ tám quốc gia trên thế giới và Nghị Viện Âu Châu vừa lập ra một khối liên minh mới để chống lại sự bành trướng quyền lực chính trị và kinh tế của Trung Quốc.
Được thành lập bởi Iain Duncan Smith, một cựu Nghị sĩ Anh, nhóm này gồm các nhà lập pháp đến từ Đức, Nhật, Anh, Úc, Thuỵ Điển, Na Uy, Gia Nã Đại và Hoa Kỳ.
Hai thượng nghị sĩ Mỹ Marco Rubio (CH-Florida) và Robert Menendez (DC-New Jersey) là thành viên của liên minh này. Những thành viên kia thuộc nhiều thành phần tả hữu khác nhau — từ đảng Xanh ở Đức cho tới đảng Bảo Thủ ở Canada.
Ông Duncan Smith cho biết giới kinh doanh cần phải cẩn thận vì liên minh này sẽ chĩa mũi dùi vào các doanh nghiệp Trung Quốc như nhà băng HSBC đã ủng hộ đạo luật an ninh mà Bắc Kinh sắp tròng vào cổ người dân Hồng Kông.
Sunday, June 7, 2020
VẠCH MẶT KẺ THAM LAM VÀ TÀN PHÁ
Đầu tư ra nước ngoài của Trung Quốc và các khoản cho vay của chính phủ Trung Quốc từ lâu đã được báo chí thế giới đặc biệt quan tâm thông tin. Qua truyền thông, các chuyên gia và học giả cũng đã liên tục thông tin và bình luận về hai vấn đề bức xúc này. Nhưng đa phần các bài báo, các bài phân tích đều đề cập đến một dự án cụ thể, một khoản vay cụ thể. Không hài lòng với các thông tin manh mún, hai nhà báo người Tây Ban Nha là Juan Pablo Cardenal và Heriberto Araujo đã bỏ ra hơn 2 năm ròng rã, từ năm 2009 đến đầu năm 2011 để lấy tài liệu, điều tra và viết nên cuốn sách Đạo Quân Trung Quốc Thầm Lặng. Bản gốc tiếng Tây Ban Nha có tên La Silenciosa Conquista China xuất bản năm 2011 tại Tây Ban Nha, bản dịch Anh ngữ có tên là China’s Silent Army của Catherine Mansfield xuất bản tại Anh và Hoa Kỳ vào năm 2013. Bản tiếng Việt có tựa đề Đạo Quân Trung Quốc Thầm Lặng được dịch giả Nguyễn Đình Huỳnh chuyển ngữ từ bản dịch tiếng Anh, được Nhà xuất bản Hội nhà văn ấn hành năm 2016. Những câu trích dẫn có ngoặc kép trong bài này được lấy từ bản dịch tiếng Việt.
Hai nhà báo người Tây Ban Nha, đúng nguyên tắc báo chí độc lập và khách quan, đã tiến hành đến trực tiếp hiện trường tác nghiệp để tìm hiểu về các dự án do Trung Quốc đầu tư hay tài trợ để tránh rơi vào các bẫy giai thoại và truyền miệng. Và cũng để bảo đảm tính độc lập của cuốn sách, hai nhà báo này đã không tìm tài trợ từ bất cứ nguồn nào, hay nói cách khác, họ tự bỏ tiền túi cho những hành trình cam go và tốn kém. Họ đã đến hơn 20 quốc gia, bay 80 chuyến bay với tổng chiều dài 235.000 km, và họ đã “vượt qua mười một biên giới đất liền và mạo hiểm sinh mạng của mình trong hành trình 15.000 km trên những cung đường nguy hiểm và những lối mòn bẩn thỉu”, theo lời hai nhà báo này. Hai nhà báo J.P. Cardenal và H. Araujo đã thực hiện tổng cộng 500 cuộc phỏng vấn trong những hoàn cảnh cực kỳ khó khăn. Cũng theo hai nhà báo này, họ đã thỏa thuận với nhau sẽ tuân thủ một nguyên tắc cơ bản là ngoài việc lắng nghe tất cả các phía, họ sẽ ưu tiên tiếng nói từ các cấp của nhà nước Trung Quốc, những người đang điều khiển đằng sau sự bành trướng của Trung Quốc. Hai nhà báo dũng cảm này đã không đặt ngọn đuốc dưới ánh đèn sân khấu mà làm sáng tỏ những góc tối nhất. Kết quả là, một cuốn sách không dựa vào những tài liệu mơ hồ, những đồn thổi vu vơ, chỉ dựa vào những tư liệu sống động đã ra đời.
Theo đánh giá của các nhà điểm sách, Đạo Quân Trung Quốc Thầm Lặng là cuốn sách đầu tiên khảo sát sự tăng trưởng chưa từng thấy của đầu tư kinh tế Trung Quốc vào thế giới đang phát triển và tác động của nó ở các quốc gia tiếp nhận, đồng thời đưa ra bức tranh thực tế hiếm hoi về cỗ máy tàn phá khủng khiếp là tập đoàn Trung Quốc - “China Inc”.
ĐẦU TƯ HAY TÀN PHÁ?
Theo Đạo Quân Trung Quốc Thầm Lặng, đầu tư trực tiếp ra nước ngoài của Trung Quốc chủ yếu diễn ra trong các ngành khai thác tài nguyên. “Lời nguyền tài nguyên”- một thuật ngữ dùng để chỉ việc khai thác tài nguyên chỉ có lợi cho một nhóm người, có hại cho cộng đồng, tàn phá môi trường hoàn toàn đúng với các ông chủ Trung Quốc. Myanmar, một nước láng giềng của Trung Quốc là nạn nhân thảm hại đầu tiên mà cuốn sách nhắc đến.
Vào năm 2005, cứ mỗi 7 phút lại có một chiếc xe tải chở 15 tấn gỗ xẻ khai thác bất hợp pháp ở Myanmar qua cửa khẩu và bon bon tiến về Trung Quốc. Hay nói cách khác, mỗi năm có một triệu mét khối gỗ xẻ quý giá biến mất khỏi rừng Myanmar để đáp ứng nhu cầu gỗ tăng cao ở Trung Quốc. Tài sản rừng và đa dạng sinh học khổng lồ của Myanmar đã khiến Trung Quốc vươn vòi bạch tuộc vào khu vực Kachin, khai thác khốc liệt các khu rừng, các khoáng sản và đá quý. “Công thức thường được áp dụng: người Myanmar cấp phép khai thác tài nguyên thiên nhiên cho ai trả giá cao nhất trong khi người Trung Quốc trả giá cao và chẳng thắc mắc gì. Bên thứ nhất trở nên giàu có một cách ghê tởm, còn bên thứ hai lấy đi ngọc bích, vàng và gỗ. Những người thua cuộc duy nhất là hơn một triệu dân phần lớn nghèo khó trong vùng, những người không thấy điều kiện sống của mình cải thiện chút nào dù tài sản quốc gia bị cướp phá tàn bạo”.
Công cuộc khai thác mỏ của các ông chủ người Trung Quốc tại khu vực Kachin của Myanmar đã làm bùng nổ các tệ nạn xã hội như ma túy, mại dâm và AIDS. Trong cuốn sách, một người dân bản địa đã mô tả vùng đất Kachin là một nơi dã man như thời trung cổ, đó là vùng đất tàn bạo và tuyệt vọng, tràn lan ma túy, AIDS, bệnh tật, là chỗ trú khốn cùng, là đày ải không cùng và đau khổ triền miên.
Cộng hòa liên bang Nga cũng là một nạn nhân tồi tệ của việc người Trung Quốc tận lực khai thác gỗ ở khu vực Viễn Đông. Trong khoảng thời gian dài kể từ năm 1992, mỗi năm có khoảng 10 triệu mét khối gỗ từ CHLB Nga xuất sang Trung Quốc, điều đó cũng có nghĩa là, mỗi năm các tay chơi Trung Quốc khai thác và mua từ Nga 10 triệu mét khối gỗ quý. Quá trình khai thác theo lối tận diệt rừng của người Trung Quốc với sự tiếp tay tích cực của những người Nga tham lam đã làm suy thoái nghiêm trọng hệ sinh thái vùng Viễn Đông. Quá trình hủy diệt này đã tác động tiêu cực đến loài hổ quý hiếm Siberia: rừng kiệt quệ và không còn nguồn thức ăn nên loài hổ Siberia đã nhiều lần phải ăn thịt lẫn nhau.
Mozambique cũng là nạn nhân đau thương của lòng tham Trung Quốc. Người Trung Quốc “cho người Mozambique vay tiền để những người này làm hình nộm kiếm cho công ty giấy phép mà theo luật chỉ cấp cho công dân Mozambique. Cũng bằng cách cấp các khoản vay cho người Mozambique để họ mua các phương tiện cần thiết và nộp tiền mặt ký quỹ theo yêu cầu của chính quyền để có giấy phép khai thác, các công ty Trung Quốc chồng chất các khoản nợ lên người dân địa phương, buộc họ phải bán tài nguyên thu được từ rừng cho người Trung Quốc với điều kiện rất thuận lợi”. Hai nhà báo Juan Pablo Cardenal và Heriberto Araujo không có số liệu về gỗ quý từ Mozambique xuất sang Trung Quốc nhưng họ dẫn lời một doanh nhân kinh doanh gỗ người Tây Ban Nha ở Mozambique: “Dưới tay người Trung Quốc, 25% rừng đã biến mất ở các tỉnh Sofala, Zambezia và Nampula, đó mới là kể sơ. Bốn hoặc 5 năm nữa sẽ không còn lại gì. Nếu khai thác gỗ vẫn tiếp tục ở mức hiện tại, toàn bộ dự trữ gỗ cứng của Mozambique sẽ bị xóa sổ trong vòng chưa đầy mười năm”. J.P. Cardenal và H. Araujo kết luận chắc nịch: “Sự làm ngơ hoàn toàn của chính quyền Trung Quốc trong việc theo dõi nguồn gốc của gỗ - một quy trình được các nước có trách nhiệm thường xuyên thực hiện - hoàn tất cách làm của tội ác hoàn hảo này”.
CHO VAY TRÁCH NHIỆM HAY CHIẾM ĐOẠT?
Các khoản cho vay của chính phủ Trung Quốc đối với các quốc gia nghèo thực chất là gì? Là ân tình, là trách nhiệm, là giúp đỡ, hay là một âm mưu, hay là chiếm đoạt? Đạo Quân Trung Quốc Thầm Lặng giúp người đọc có câu trả lời chuẩn xác.
Công hòa dân chủ Congo (DRC) có lẽ là quốc gia nghèo đói và chậm phát triển nhất thế giới. Và Trung Quốc đã chọn quốc gia nghèo đói này để ký kết hợp đồng lớn nhất của mình ở Châu Phi. Trên cơ sở hợp đồng đã ký trong năm 2008, Trung Quốc chịu trách nhiệm xây dựng cơ sở hạ tầng thiết yếu cho sự phát triển của DRC để đổi lấy quyền khai thác trữ lượng đồng và coban khổng lồ của quốc gia này trong vòng 30 năm tiếp theo. Không có chính sách cả hai cùng thắng trong hợp đồng có nhiều điều khoản mù mờ, có lợi cho Trung Quốc, có hại cho DRC. Không có công bằng trong hợp đồng thế kỷ này. “Trước tiên, giá trị của nguồn tài nguyên mà Trung Quốc có được từ khai thác mỏ của Congo vượt áp đảo đầu tư của Trung Quốc. Trong khi các công ty nhà nước Trung Quốc đầu tư 6 tỉ đô la thông qua Ngân hàng Eximbank của Trung Quốc, lợi nhuận mà coban và đồng có thể mang lại cho Sicomines – công ty liên doanh chịu trách nhiệm quản lý đầu tư, tiến hành xây dựng cơ sở hạ tầng mới, vận hành mỏ và phân chia lợi nhuận thu được từ khai thác tài nguyên này - có khả năng đạt từ 40 tỉ đến 120 tỉ đô la, nói cách khác, gấp từ 6 lần đến 20 lần giá trị đầu tư”. Hai nhà báo Tây Ban Nha xác quyết rằng, hợp đồng này đã làm DRC mất ít nhất là 20 tỉ đô la từ tài nguyên khoáng sản. Người Trung Quốc chân thành hay người Trung Quốc tham lam?
Angola là nạn nhân đau đớn của các khoản vay từ Trung Quốc. Vào năm 2004, giữa Angola - một quốc gia có trữ lượng dầu mỏ cực kỳ lớn và Trung Quốc ký một thỏa thuận đặc biệt, theo đó, Trung Quốc sẽ cho Angola vay 14,5 tỉ đô la thông qua các ngân hàng nhà nước của Trung Quốc, Angola sẽ trả cho Trung Quốc mỗi ngày 200.000 thùng dầu, và cho phép các công ty Trung Quốc khai thác tài nguyên khoáng sản của Angola. Trung Quốc được gì ngay sau khi thỏa thuận có hiệu lực? Mỗi ngày có 200.000 thùng dầu cho một thị trường khổng lồ đang đói nhiên liệu, một lô khai thác dầu ngoài biển Angola. Angola nhận được gì? Một nhà hoạt động xã hội người Angola nói với hai nhà báo Tây Ban Nha: “(Trung Quốc) đã thực hiện một số dự án xây dựng lớn ở Angola. Không có cái nào trong số đó được bàn giao. Hoàn toàn không. Và điều đó dẫn chúng tôi đến một câu hỏi: họ có thực sự cho chúng tôi vay? Tiền có thực sự đến và liệu nó có bị đánh cắp hay bị làm sao?”.
Tại Angola, Trung Quốc đã tài trợ và tiến hành xây dựng sân bay quốc tế có tổng vốn đầu tư 2 tỉ đô la. Dự án này, theo thiết kế, rất lớn, và dự kiến hoàn thành vào năm 2010. Nhưng vào thời điểm năm 2010, dự án này chỉ là những bức tường lạnh lùng. Tuy nhiên, chính quyền Angola không bao giờ phàn nàn về tiến độ rùa bò của dự án mà họ cho rằng rất có ý nghĩa với sự phát triển của Angola. Những khoản hối lộ hậu hĩnh từ giới doanh nhân Trung Quốc đã làm cho mồm miệng các quan chức nín lại.
Ai thắng, ai thua trong thỏa thuận Angola - Trung Quốc? Không ai khác ngoài con cá mập luôn luôn đói khát.
Thế giới văn minh từ lâu đã đặt ra câu hỏi: chính phủ Trung Quốc lấy nguồn tiền nào để cho các nước nghèo vay một cách phóng khoáng khi mà cách đây hơn 10 năm họ chưa có tiềm lực mạnh như bây giờ? Trong quá trình thực hiện thiên phóng sự điều tra Đạo Quân Trung Quốc Thầm Lặng, hai nhà báo J.P. Cardenal và H. Araujo đã tìm thấy câu trả lời chính xác, và đây thực sự là một sự thật đau đớn: “Từ đâu các ngân hàng Eximbank và ngân hàng phát triển Trung Quốc (CDB) có được nguồn lực không giới hạn của họ? Làm thế nào mà một quốc gia đang phát triển như Trung Quốc lại có thể trở thành một thế lực tài chính hùng mạnh khi phần còn lại của thế giới đang phải trải qua khủng hoảng kinh tế? Công thức thần kỳ của Trung Quốc là gì? Câu trả lời cho bí ẩn này được tìm thấy ngay tại trung tâm của chế độ độc tài: nói ngắn gọn, chính người dân Trung Quốc chi trả cho giấc mơ và tham vọng của nhà nước Trung Quốc, cho dù họ có thích hay không. Vì sao? Một mặt, Eximbank và CDB tự tài trợ cho chúng bằng cách phát hành trái phiếu cho các ngân hàng thương mại Trung Quốc mua, một khoản chi được bảo đảm bởi khoản tiền gửi tiết kiệm của 1,3 tỉ người Trung Quốc. Vì không có phúc lợi nhà nước, người dân Trung Quốc tiết kiệm trên 40% thu nhập của họ, mức tiết kiệm cao nhất trên thế giới. Mặt khác, số lượng tiền gửi khổng lồ này được kết hợp với điều các nhà kinh tế gọi là “thắt chặt tài chính”, trong hệ thống của Trung Quốc có nghĩa là người gửi tiền buộc phải thua lỗ với khoản tiết kiệm của họ.... Vì vậy, tổn thất tài chính người dân Trung Quốc phải gánh chịu vừa khớp với nhu cầu của “công ty Trung Quốc”, sử dụng số tiền này (với lãi suất trên thực tế bằng 0) cung cấp cho các công ty nhà nước tài chính giá rẻ để thực hiện cuộc chinh phục toàn cầu… Vì vậy, cây đũa thần kỳ diệu của việc tài trợ vốn không giới hạn được trả với giá cực đắt bởi những người tiết kiệm Trung Quốc, đồng thời, đối thủ cạnh tranh thương mại của Trung Quốc tố cáo nguồn tín dụng ưu đãi này là không công bằng”.
Đạo Quân Trung Quốc Thầm Lặng là một cuốn sách rất đáng để đọc, nhất là đối với những người muốn tìm hiểu cách thức bành trướng toàn cầu của “công ty Trung Quốc” đang làm thay đổi cuộc sống của mọi người trên hành tinh này. Cuốn sách này cũng sẽ giúp người đọc hiểu tại sao Trung Quốc lại vồ vập với chiến lược “một vành đai, một con đường”, hay chiến lược “Trung Hoa mộng”. Cuốn sách cũng chỉ ra rằng, chỉ có các quốc gia có nền chính trị độc tài- nơi các chính trị gia luôn hào hứng với các khoản hối lộ khổng lồ, mới vồ vập với các khoản đầu tư và các khoản cho vay từ chính quyền Trung Quốc.
Đầu tư ra nước ngoài của Trung Quốc và các khoản cho vay của chính phủ Trung Quốc từ lâu đã được báo chí thế giới đặc biệt quan tâm thông tin. Qua truyền thông, các chuyên gia và học giả cũng đã liên tục thông tin và bình luận về hai vấn đề bức xúc này. Nhưng đa phần các bài báo, các bài phân tích đều đề cập đến một dự án cụ thể, một khoản vay cụ thể. Không hài lòng với các thông tin manh mún, hai nhà báo người Tây Ban Nha là Juan Pablo Cardenal và Heriberto Araujo đã bỏ ra hơn 2 năm ròng rã, từ năm 2009 đến đầu năm 2011 để lấy tài liệu, điều tra và viết nên cuốn sách Đạo Quân Trung Quốc Thầm Lặng. Bản gốc tiếng Tây Ban Nha có tên La Silenciosa Conquista China xuất bản năm 2011 tại Tây Ban Nha, bản dịch Anh ngữ có tên là China’s Silent Army của Catherine Mansfield xuất bản tại Anh và Hoa Kỳ vào năm 2013. Bản tiếng Việt có tựa đề Đạo Quân Trung Quốc Thầm Lặng được dịch giả Nguyễn Đình Huỳnh chuyển ngữ từ bản dịch tiếng Anh, được Nhà xuất bản Hội nhà văn ấn hành năm 2016. Những câu trích dẫn có ngoặc kép trong bài này được lấy từ bản dịch tiếng Việt.
Hai nhà báo người Tây Ban Nha, đúng nguyên tắc báo chí độc lập và khách quan, đã tiến hành đến trực tiếp hiện trường tác nghiệp để tìm hiểu về các dự án do Trung Quốc đầu tư hay tài trợ để tránh rơi vào các bẫy giai thoại và truyền miệng. Và cũng để bảo đảm tính độc lập của cuốn sách, hai nhà báo này đã không tìm tài trợ từ bất cứ nguồn nào, hay nói cách khác, họ tự bỏ tiền túi cho những hành trình cam go và tốn kém. Họ đã đến hơn 20 quốc gia, bay 80 chuyến bay với tổng chiều dài 235.000 km, và họ đã “vượt qua mười một biên giới đất liền và mạo hiểm sinh mạng của mình trong hành trình 15.000 km trên những cung đường nguy hiểm và những lối mòn bẩn thỉu”, theo lời hai nhà báo này. Hai nhà báo J.P. Cardenal và H. Araujo đã thực hiện tổng cộng 500 cuộc phỏng vấn trong những hoàn cảnh cực kỳ khó khăn. Cũng theo hai nhà báo này, họ đã thỏa thuận với nhau sẽ tuân thủ một nguyên tắc cơ bản là ngoài việc lắng nghe tất cả các phía, họ sẽ ưu tiên tiếng nói từ các cấp của nhà nước Trung Quốc, những người đang điều khiển đằng sau sự bành trướng của Trung Quốc. Hai nhà báo dũng cảm này đã không đặt ngọn đuốc dưới ánh đèn sân khấu mà làm sáng tỏ những góc tối nhất. Kết quả là, một cuốn sách không dựa vào những tài liệu mơ hồ, những đồn thổi vu vơ, chỉ dựa vào những tư liệu sống động đã ra đời.
Theo đánh giá của các nhà điểm sách, Đạo Quân Trung Quốc Thầm Lặng là cuốn sách đầu tiên khảo sát sự tăng trưởng chưa từng thấy của đầu tư kinh tế Trung Quốc vào thế giới đang phát triển và tác động của nó ở các quốc gia tiếp nhận, đồng thời đưa ra bức tranh thực tế hiếm hoi về cỗ máy tàn phá khủng khiếp là tập đoàn Trung Quốc - “China Inc”.
ĐẦU TƯ HAY TÀN PHÁ?
Theo Đạo Quân Trung Quốc Thầm Lặng, đầu tư trực tiếp ra nước ngoài của Trung Quốc chủ yếu diễn ra trong các ngành khai thác tài nguyên. “Lời nguyền tài nguyên”- một thuật ngữ dùng để chỉ việc khai thác tài nguyên chỉ có lợi cho một nhóm người, có hại cho cộng đồng, tàn phá môi trường hoàn toàn đúng với các ông chủ Trung Quốc. Myanmar, một nước láng giềng của Trung Quốc là nạn nhân thảm hại đầu tiên mà cuốn sách nhắc đến.
Vào năm 2005, cứ mỗi 7 phút lại có một chiếc xe tải chở 15 tấn gỗ xẻ khai thác bất hợp pháp ở Myanmar qua cửa khẩu và bon bon tiến về Trung Quốc. Hay nói cách khác, mỗi năm có một triệu mét khối gỗ xẻ quý giá biến mất khỏi rừng Myanmar để đáp ứng nhu cầu gỗ tăng cao ở Trung Quốc. Tài sản rừng và đa dạng sinh học khổng lồ của Myanmar đã khiến Trung Quốc vươn vòi bạch tuộc vào khu vực Kachin, khai thác khốc liệt các khu rừng, các khoáng sản và đá quý. “Công thức thường được áp dụng: người Myanmar cấp phép khai thác tài nguyên thiên nhiên cho ai trả giá cao nhất trong khi người Trung Quốc trả giá cao và chẳng thắc mắc gì. Bên thứ nhất trở nên giàu có một cách ghê tởm, còn bên thứ hai lấy đi ngọc bích, vàng và gỗ. Những người thua cuộc duy nhất là hơn một triệu dân phần lớn nghèo khó trong vùng, những người không thấy điều kiện sống của mình cải thiện chút nào dù tài sản quốc gia bị cướp phá tàn bạo”.
Công cuộc khai thác mỏ của các ông chủ người Trung Quốc tại khu vực Kachin của Myanmar đã làm bùng nổ các tệ nạn xã hội như ma túy, mại dâm và AIDS. Trong cuốn sách, một người dân bản địa đã mô tả vùng đất Kachin là một nơi dã man như thời trung cổ, đó là vùng đất tàn bạo và tuyệt vọng, tràn lan ma túy, AIDS, bệnh tật, là chỗ trú khốn cùng, là đày ải không cùng và đau khổ triền miên.
Cộng hòa liên bang Nga cũng là một nạn nhân tồi tệ của việc người Trung Quốc tận lực khai thác gỗ ở khu vực Viễn Đông. Trong khoảng thời gian dài kể từ năm 1992, mỗi năm có khoảng 10 triệu mét khối gỗ từ CHLB Nga xuất sang Trung Quốc, điều đó cũng có nghĩa là, mỗi năm các tay chơi Trung Quốc khai thác và mua từ Nga 10 triệu mét khối gỗ quý. Quá trình khai thác theo lối tận diệt rừng của người Trung Quốc với sự tiếp tay tích cực của những người Nga tham lam đã làm suy thoái nghiêm trọng hệ sinh thái vùng Viễn Đông. Quá trình hủy diệt này đã tác động tiêu cực đến loài hổ quý hiếm Siberia: rừng kiệt quệ và không còn nguồn thức ăn nên loài hổ Siberia đã nhiều lần phải ăn thịt lẫn nhau.
Mozambique cũng là nạn nhân đau thương của lòng tham Trung Quốc. Người Trung Quốc “cho người Mozambique vay tiền để những người này làm hình nộm kiếm cho công ty giấy phép mà theo luật chỉ cấp cho công dân Mozambique. Cũng bằng cách cấp các khoản vay cho người Mozambique để họ mua các phương tiện cần thiết và nộp tiền mặt ký quỹ theo yêu cầu của chính quyền để có giấy phép khai thác, các công ty Trung Quốc chồng chất các khoản nợ lên người dân địa phương, buộc họ phải bán tài nguyên thu được từ rừng cho người Trung Quốc với điều kiện rất thuận lợi”. Hai nhà báo Juan Pablo Cardenal và Heriberto Araujo không có số liệu về gỗ quý từ Mozambique xuất sang Trung Quốc nhưng họ dẫn lời một doanh nhân kinh doanh gỗ người Tây Ban Nha ở Mozambique: “Dưới tay người Trung Quốc, 25% rừng đã biến mất ở các tỉnh Sofala, Zambezia và Nampula, đó mới là kể sơ. Bốn hoặc 5 năm nữa sẽ không còn lại gì. Nếu khai thác gỗ vẫn tiếp tục ở mức hiện tại, toàn bộ dự trữ gỗ cứng của Mozambique sẽ bị xóa sổ trong vòng chưa đầy mười năm”. J.P. Cardenal và H. Araujo kết luận chắc nịch: “Sự làm ngơ hoàn toàn của chính quyền Trung Quốc trong việc theo dõi nguồn gốc của gỗ - một quy trình được các nước có trách nhiệm thường xuyên thực hiện - hoàn tất cách làm của tội ác hoàn hảo này”.
CHO VAY TRÁCH NHIỆM HAY CHIẾM ĐOẠT?
Các khoản cho vay của chính phủ Trung Quốc đối với các quốc gia nghèo thực chất là gì? Là ân tình, là trách nhiệm, là giúp đỡ, hay là một âm mưu, hay là chiếm đoạt? Đạo Quân Trung Quốc Thầm Lặng giúp người đọc có câu trả lời chuẩn xác.
Công hòa dân chủ Congo (DRC) có lẽ là quốc gia nghèo đói và chậm phát triển nhất thế giới. Và Trung Quốc đã chọn quốc gia nghèo đói này để ký kết hợp đồng lớn nhất của mình ở Châu Phi. Trên cơ sở hợp đồng đã ký trong năm 2008, Trung Quốc chịu trách nhiệm xây dựng cơ sở hạ tầng thiết yếu cho sự phát triển của DRC để đổi lấy quyền khai thác trữ lượng đồng và coban khổng lồ của quốc gia này trong vòng 30 năm tiếp theo. Không có chính sách cả hai cùng thắng trong hợp đồng có nhiều điều khoản mù mờ, có lợi cho Trung Quốc, có hại cho DRC. Không có công bằng trong hợp đồng thế kỷ này. “Trước tiên, giá trị của nguồn tài nguyên mà Trung Quốc có được từ khai thác mỏ của Congo vượt áp đảo đầu tư của Trung Quốc. Trong khi các công ty nhà nước Trung Quốc đầu tư 6 tỉ đô la thông qua Ngân hàng Eximbank của Trung Quốc, lợi nhuận mà coban và đồng có thể mang lại cho Sicomines – công ty liên doanh chịu trách nhiệm quản lý đầu tư, tiến hành xây dựng cơ sở hạ tầng mới, vận hành mỏ và phân chia lợi nhuận thu được từ khai thác tài nguyên này - có khả năng đạt từ 40 tỉ đến 120 tỉ đô la, nói cách khác, gấp từ 6 lần đến 20 lần giá trị đầu tư”. Hai nhà báo Tây Ban Nha xác quyết rằng, hợp đồng này đã làm DRC mất ít nhất là 20 tỉ đô la từ tài nguyên khoáng sản. Người Trung Quốc chân thành hay người Trung Quốc tham lam?
Angola là nạn nhân đau đớn của các khoản vay từ Trung Quốc. Vào năm 2004, giữa Angola - một quốc gia có trữ lượng dầu mỏ cực kỳ lớn và Trung Quốc ký một thỏa thuận đặc biệt, theo đó, Trung Quốc sẽ cho Angola vay 14,5 tỉ đô la thông qua các ngân hàng nhà nước của Trung Quốc, Angola sẽ trả cho Trung Quốc mỗi ngày 200.000 thùng dầu, và cho phép các công ty Trung Quốc khai thác tài nguyên khoáng sản của Angola. Trung Quốc được gì ngay sau khi thỏa thuận có hiệu lực? Mỗi ngày có 200.000 thùng dầu cho một thị trường khổng lồ đang đói nhiên liệu, một lô khai thác dầu ngoài biển Angola. Angola nhận được gì? Một nhà hoạt động xã hội người Angola nói với hai nhà báo Tây Ban Nha: “(Trung Quốc) đã thực hiện một số dự án xây dựng lớn ở Angola. Không có cái nào trong số đó được bàn giao. Hoàn toàn không. Và điều đó dẫn chúng tôi đến một câu hỏi: họ có thực sự cho chúng tôi vay? Tiền có thực sự đến và liệu nó có bị đánh cắp hay bị làm sao?”.
Tại Angola, Trung Quốc đã tài trợ và tiến hành xây dựng sân bay quốc tế có tổng vốn đầu tư 2 tỉ đô la. Dự án này, theo thiết kế, rất lớn, và dự kiến hoàn thành vào năm 2010. Nhưng vào thời điểm năm 2010, dự án này chỉ là những bức tường lạnh lùng. Tuy nhiên, chính quyền Angola không bao giờ phàn nàn về tiến độ rùa bò của dự án mà họ cho rằng rất có ý nghĩa với sự phát triển của Angola. Những khoản hối lộ hậu hĩnh từ giới doanh nhân Trung Quốc đã làm cho mồm miệng các quan chức nín lại.
Ai thắng, ai thua trong thỏa thuận Angola - Trung Quốc? Không ai khác ngoài con cá mập luôn luôn đói khát.
Thế giới văn minh từ lâu đã đặt ra câu hỏi: chính phủ Trung Quốc lấy nguồn tiền nào để cho các nước nghèo vay một cách phóng khoáng khi mà cách đây hơn 10 năm họ chưa có tiềm lực mạnh như bây giờ? Trong quá trình thực hiện thiên phóng sự điều tra Đạo Quân Trung Quốc Thầm Lặng, hai nhà báo J.P. Cardenal và H. Araujo đã tìm thấy câu trả lời chính xác, và đây thực sự là một sự thật đau đớn: “Từ đâu các ngân hàng Eximbank và ngân hàng phát triển Trung Quốc (CDB) có được nguồn lực không giới hạn của họ? Làm thế nào mà một quốc gia đang phát triển như Trung Quốc lại có thể trở thành một thế lực tài chính hùng mạnh khi phần còn lại của thế giới đang phải trải qua khủng hoảng kinh tế? Công thức thần kỳ của Trung Quốc là gì? Câu trả lời cho bí ẩn này được tìm thấy ngay tại trung tâm của chế độ độc tài: nói ngắn gọn, chính người dân Trung Quốc chi trả cho giấc mơ và tham vọng của nhà nước Trung Quốc, cho dù họ có thích hay không. Vì sao? Một mặt, Eximbank và CDB tự tài trợ cho chúng bằng cách phát hành trái phiếu cho các ngân hàng thương mại Trung Quốc mua, một khoản chi được bảo đảm bởi khoản tiền gửi tiết kiệm của 1,3 tỉ người Trung Quốc. Vì không có phúc lợi nhà nước, người dân Trung Quốc tiết kiệm trên 40% thu nhập của họ, mức tiết kiệm cao nhất trên thế giới. Mặt khác, số lượng tiền gửi khổng lồ này được kết hợp với điều các nhà kinh tế gọi là “thắt chặt tài chính”, trong hệ thống của Trung Quốc có nghĩa là người gửi tiền buộc phải thua lỗ với khoản tiết kiệm của họ.... Vì vậy, tổn thất tài chính người dân Trung Quốc phải gánh chịu vừa khớp với nhu cầu của “công ty Trung Quốc”, sử dụng số tiền này (với lãi suất trên thực tế bằng 0) cung cấp cho các công ty nhà nước tài chính giá rẻ để thực hiện cuộc chinh phục toàn cầu… Vì vậy, cây đũa thần kỳ diệu của việc tài trợ vốn không giới hạn được trả với giá cực đắt bởi những người tiết kiệm Trung Quốc, đồng thời, đối thủ cạnh tranh thương mại của Trung Quốc tố cáo nguồn tín dụng ưu đãi này là không công bằng”.
Đạo Quân Trung Quốc Thầm Lặng là một cuốn sách rất đáng để đọc, nhất là đối với những người muốn tìm hiểu cách thức bành trướng toàn cầu của “công ty Trung Quốc” đang làm thay đổi cuộc sống của mọi người trên hành tinh này. Cuốn sách này cũng sẽ giúp người đọc hiểu tại sao Trung Quốc lại vồ vập với chiến lược “một vành đai, một con đường”, hay chiến lược “Trung Hoa mộng”. Cuốn sách cũng chỉ ra rằng, chỉ có các quốc gia có nền chính trị độc tài- nơi các chính trị gia luôn hào hứng với các khoản hối lộ khổng lồ, mới vồ vập với các khoản đầu tư và các khoản cho vay từ chính quyền Trung Quốc.
Nhìn hình ảnh được lan tải trên mạng về bữa cơm bữa ăn chỉ có cơm nguội và... xác ve sầu của những đứa trẻ nghèo vùng cao mấy hôm nay cứ ám mãi trong đầu, cứ một câu hỏi trong đầu sao lại ra nông nổi như thế?
Việt Nam đâu phải đất nước nghèo nàn? Là rừng vàng biển bạc cơ mà. Ai đã ăn hết rồi?
Trong khi quan chức như Hội đồng lý luận trung ương Nguyễn Quang Thuấn, lương tháng 14 triệu mà thẻ Golf 3 tỷ, nhà ở 3 căn liền kề, ăn cao lương mỹ vị, đi xem nhạc phải có tay vịn tay ôm tiền vung như nước, nhìn lại cái bữa cơm của em toàn ve sầu như thế liệu đảng có xót xa!
Nhìn những lâu đài quan tỉnh hàng trăm tỷ mọc lên như nấm của bí thư này, chủ tịch nọ, khắp Việt Nam, khi hàng ngày chính những tay cán bộ đảng viên đó dạy đàn em luôn sống yêu thương, sống mẫu mực mà nhìn hình ảnh này, tôi không biết đám quan chức luôn dạy đạo đức nghĩ gì?
Khi bỏ ra hơn 18 ngàn tỷ để làm đường sắt Cát Linh- Hà Đông thì đảng bao giờ nghĩ rằng, nó sẽ trở thành đống phế liệu không? Khi cố gắng tước đoạt từng miếng thịt trong bữa cơm đáng lý ra đảng phải lo thì vứt thành một đống, liệu rằng đảng có vì thấy vĩ đại chăng.
Đảng là đạo đức là vinh quang, sao chẳng bao giờ chói rọi vào những hoàn cảnh như thế này, phải chăng, ánh sáng của đảng chỉ chói rọi vào đảng viên, quan chức, sao lại có sự phân biệt như thế?
Bao nhiêu chủ trương, bao nhiêu nghị quyết nói là lo cho dân, nhưng thực chất chỉ là cái vỏ bề ngoài, vì những kẻ chống tham nhũng thực chất là bọn tham nhũng nhiều nhất, những kẻ chống buôn lậu thực chất là bọn buôn lậu chuyên nghiệp nhất. Tất cả là vì đảng lãnh đạo tuyệt đối và toàn diện, đảng bản chất đã là đảng cướp nên mạnh ai người nấy sống, cờ tới tay ai người đó phất. Chẳng có gì là một chút trắc ẩn, liêm sỉ trong đảng cả.
Dẫu biết rằng uống nửa lít rượu không đổ được hoàng kỳ, ăn một bữa cơm không sập được giang sơn. Nhưng đảng ăn nhiều, ăn không chừa một thứ gì cho dân, thì dân ăn cơm độn ve sầu là tất yếu. Ăn đến cái lai quần của dân như thế, chẳng mấy khi giang sơn cũng đổ.
Ăn là bản năng của mọi loài, nhưng ăn mà đến giọt cuối cùng thì chỉ có loài ve chó mới có mà thôi.
Và cuối cùng, nhìn hình ảnh này, chợt nhớ lời của tổng bí thư NPT mà hỏi rằng: Nhìn tổng quát lại đất nước ta có bao giờ được thế này không?
Việt Nam đâu phải đất nước nghèo nàn? Là rừng vàng biển bạc cơ mà. Ai đã ăn hết rồi?
Trong khi quan chức như Hội đồng lý luận trung ương Nguyễn Quang Thuấn, lương tháng 14 triệu mà thẻ Golf 3 tỷ, nhà ở 3 căn liền kề, ăn cao lương mỹ vị, đi xem nhạc phải có tay vịn tay ôm tiền vung như nước, nhìn lại cái bữa cơm của em toàn ve sầu như thế liệu đảng có xót xa!
Nhìn những lâu đài quan tỉnh hàng trăm tỷ mọc lên như nấm của bí thư này, chủ tịch nọ, khắp Việt Nam, khi hàng ngày chính những tay cán bộ đảng viên đó dạy đàn em luôn sống yêu thương, sống mẫu mực mà nhìn hình ảnh này, tôi không biết đám quan chức luôn dạy đạo đức nghĩ gì?
Khi bỏ ra hơn 18 ngàn tỷ để làm đường sắt Cát Linh- Hà Đông thì đảng bao giờ nghĩ rằng, nó sẽ trở thành đống phế liệu không? Khi cố gắng tước đoạt từng miếng thịt trong bữa cơm đáng lý ra đảng phải lo thì vứt thành một đống, liệu rằng đảng có vì thấy vĩ đại chăng.
Đảng là đạo đức là vinh quang, sao chẳng bao giờ chói rọi vào những hoàn cảnh như thế này, phải chăng, ánh sáng của đảng chỉ chói rọi vào đảng viên, quan chức, sao lại có sự phân biệt như thế?
Bao nhiêu chủ trương, bao nhiêu nghị quyết nói là lo cho dân, nhưng thực chất chỉ là cái vỏ bề ngoài, vì những kẻ chống tham nhũng thực chất là bọn tham nhũng nhiều nhất, những kẻ chống buôn lậu thực chất là bọn buôn lậu chuyên nghiệp nhất. Tất cả là vì đảng lãnh đạo tuyệt đối và toàn diện, đảng bản chất đã là đảng cướp nên mạnh ai người nấy sống, cờ tới tay ai người đó phất. Chẳng có gì là một chút trắc ẩn, liêm sỉ trong đảng cả.
Dẫu biết rằng uống nửa lít rượu không đổ được hoàng kỳ, ăn một bữa cơm không sập được giang sơn. Nhưng đảng ăn nhiều, ăn không chừa một thứ gì cho dân, thì dân ăn cơm độn ve sầu là tất yếu. Ăn đến cái lai quần của dân như thế, chẳng mấy khi giang sơn cũng đổ.
Ăn là bản năng của mọi loài, nhưng ăn mà đến giọt cuối cùng thì chỉ có loài ve chó mới có mà thôi.
Và cuối cùng, nhìn hình ảnh này, chợt nhớ lời của tổng bí thư NPT mà hỏi rằng: Nhìn tổng quát lại đất nước ta có bao giờ được thế này không?
Friday, June 5, 2020
ĐÔI ĐIỀU SUY NGHĨ VỀ NƯỚC MỸ
Theo dõi diễn biến tại Mỹ sau cái chết của Floyd, một người đàn ông da đen không vũ trang bị một cựu sĩ quan cảnh sát thành phố Minneapolis ghì lên cổ hơn 8 phút ở Tp. Minneapolis, các cuộc biểu tình đã trở thành bạo động từ New York đến Atlanta trong một làn sóng phẫn nộ, không thể không suy nghĩ và phải nói lên vài lời.Hiện biều tình đã lan ra hơn 70 thành phố trên khắp nước Mỹ. Nhiều cảnh sát đã phải đối mặt với một loạt các cuộc tấn công bạo lực trong những ngày gần đây, mặc dù các sỹ quan cảnh sát đã phải quỳ gối để xin lỗi người dân và tưởng niệm Georges Floyd.
Mặc cho các sĩ quan cảnh sát liên quan đến vụ việc này đã bị đuổi việc. Một cảnh sát đã bị bắt và bị buộc tội giết người,tuy nhiên, nhiều kẻ phá hoại nước Mỹ đang cố tình lợi dụng câu chuyện của George Floyd để kích động bạo lực, kích động chia rẽ, đập phá, hủy hoại.
Mặc cho Anh trai của George Floyd kêu gọi người biểu tình chấm dứt bạo loạn và 'Hãy làm theo cách khác'
"Nếu gia đình tôi không phá hủy mọi thứ, tại sao các bạn lại làm điều đó. Cướp bóc và bạo loạn vẫn không mang anh tôi trở lại. giống như khi bạn uống chút rượu thì thấy thoải mái hơn 1 chút. Nhưng khi hả giận, bạn sẽ tự vấn sao ta có thể làm những điều như thế được nhỉ."
Mặc cho Tổng thống Mỹ Donald Trump nói rằng: "Cái chết của George Floyd trên đường phố Minneapolis là một thảm kịch nghiêm trọng. Điều đó không nên xảy ra. Nó đã khiến người Mỹ trên khắp toàn quốc chứng kiến đầy kinh hoàng, giận dữ và đau buồn. Tôi đứng trước quí vị như một người bạn và đồng minh với mọi người dân Hoa Kỳ, tìm kiếm nền công lý và ôn hòa. Và tôi đứng trước quí vị để phản đối mạnh mẽ bất cứ ai khai thác thảm kịch này để gây hỗn loạn, cướp bóc, tấn công và đe dọa. Hàn gắn, không hận thù; công lý, không hỗn loạn là sứ mạng trong tầm tay chúng ta... Nhưng tất cả vẫn chưa dừng.
Không những mọi chuyện không dừng lại, mà thay vào đó là bạo lực ngày càng leo thang, có lẽ, sau thế chiến thư 2, đây là lúc toàn dân Mỹ chứng kiến toàn bộ lực lượng Vệ Binh Quốc Gia xuất hiện để bảo vệ người dân Mỹ. Bảo vệ công lý cho George Floyd sao lại đập phá, cướp tài sản, tấn công vào nhà trắng?
Không cần chờ TT Trump chỉ thẳng tổ chức khủng bố ANTIFA đứng sau cuộc bạo loạn này ta mới biết người ta không phải biểu tình vì đòi công lý.
Chẳng cần chờ Isra Hirsi, con gái của dân biểu đảng Dân Chủ Ilhan Omar kêu gọi bạo loạn trên mạng xã hội ta mới biết đằng sau những gì xảy ra ở Mỹ mấy ngày qua nó là đảng dân chủ kích động gây chia rẽ.
Có thể kết luận rằng đây là những hoạt động khủng bố tấn công vào nước Mỹ và tổng thống Trump chứ chẳng phải là cuộc xuống đường đòi công lý cho George Floyd. Thế lực sau đó chắc chắn là bàn tay lông lá của Bắc Kinh, khi Bắc Kinh gần đây bắt đầu muốn gây ảnh hưởng với thế giới. Có thể họ là người Mỹ, nhưng họ không yêu nước Mỹ. Vì người Mỹ không phải là những kẻ khủng bố kia.
Song, cho dù là thế lực nào đang chống lại Mỹ đi chăng nữa, họ đã sai lầm khi đụng phải nước Mỹ. Nước Mỹ đáng sợ không phải vì có nền kinh tế lớn nhất thế giới, hay vì phương tiện quân sự hiện đại nhất, mà người ta sợ Mỹ vì tinh thần của Mỹ.
Quả thật, Sức mạnh Vĩ đại là tinh thần và đạo đức của Mỹ mới là điều đáng sợ.
Hình ảnh cảnh sát khắp nước Mỹ quỳ gối, và cầu nguyện trước người biểu tình cũng như thể hiện thái độ xin lỗi người biểu tình đã làm cho chúng ta thấy, hiếm có quốc gia nào có tinh thần biết quỳ xuống để mong được tha thứ cho đồng đội, bạn sẽ gặp hình ảnh cảnh sát VN mặt lạnh như tiền và muốn ăn tươi nuốt sống người biểu tình VN, mặc dù đó là cuộc xuống đường chống ngoại xâm (TQ) trong ôn hoà, hay vì môi trường.
Hình ảnh người dân nước Mỹ bắt tay cùng nhau dọn dẹp, các em bé được Bố Mẹ cho đi tẩy xóa những vết sơn do kẻ phá hoại xịt lên bức tường. Những việc làm đó chỉ có Tinh thần Mỹ mới có.
Thước đo đánh giá tinh thần vĩ đại của người Mỹ thì, vụ 11-9 là minh chứng rõ nhất, chúng ta sẽ thấy nước Mỹ, một quốc gia của những người chạy khỏi quê hương mình đến đó sống mà họ dám hi sinh để bảo vệ nước Mỹ, chứ không phải là những kẻ đập phá gây ra trong những ngày qua.
Sự kiện 11/9 là một thảm họa. Khi thảm họa ập đến, thứ đầu tiên gục ngã là thân thể, nhưng cái đứng vững là linh hồn.
Sau khi phần đỉnh tòa nhà WTC bị máy bay đâm vào, khói lửa bốc lên, tình hình vô cùng nguy cấp. Mọi người thông qua lối thoát hiểm để ra ngoài nhưng không quá hoảng loạn.
Mọi người đi xuống, nhân viên cứu hỏa xông lên; đôi bên nhường đường cho nhau, không ai đâm vào ai. Khi có phụ nữ, trẻ em, người mù tới, mọi người tự giác nhường lối cho họ đi trước. Thậm chí một chú chó cũng được nhường lối đi.
Nếu tinh thần của một dân tộc không mạnh mẽ đạt tới trình độ nào đó thì họ tuyệt nhiên không thể có những hành động như thế. Đối diện với sinh tử vẫn bình tĩnh như vậy, nếu không phải nước Mỹ vĩ đại thì là ai?
Khi chiếc máy bay Boeing 767 rơi xuống Pennsylvania vốn dĩ có mục tiêu là Nhà Trắng, sau đó hành khách trên máy bay chống trả bọn khủng bố mới làm máy bay rơi xuống. Bởi thời điểm đó bọn họ đã biết tin tòa nhà WTC và Lầu Năm Góc bị máy bay đâm vào.
Các hành khác đã nhanh chóng quyết định, không thể không làm gì mà phải quyết tử với khủng bố. Cho dù là trong tình thế như vậy, họ vẫn làm một việc: Bỏ phiếu thông qua việc "liều chết" với những tên khủng bố.
Vào thời khắc sinh tử cũng không áp đặt ý chí của mình lên người khác. Sau đó tập thể đồng tình, họ mới hành động. Thế nào gọi là vĩ đại, đây mới là điều vĩ đại.
Tư tưởng của dân chủ đã ăn sâu vào sinh mạng, huyết mạch, cốt tủy của họ. Một dân tộc như thế, họ không cường thịnh thì ai cường thịnh, một dân tộc như thế, họ không vĩ đại thì gọi là gì?
Nước Mỹ là một quốc gia cưu mang những người trốn chạy khỏi đất nước của họ nên có thể nhiều sắc tộc, nhiều Châu Lục, có thể nhiều xung đột xẩy ra. Điều quan trọng nước Mỹ sẽ không có sai lầm hay kẽ hở về luật pháp. Nước Mỹ ít sai lầm, nếu có thì họ sẽ sửa chữa, khác với VN đảng cầm quyền quá nhiều sai lầm, và sai nhưng chế độ chính trị không bao giờ chịu sửa sai.
Let’s roll! (Bắt tay vào việc thôi) - câu nói cuối cùng của Todd Beamer hi sinh trong vụ 11/9 đã trở thành câu nói nổi tiếng nhất nước Mỹ khi ấy và cho tới bây giờ. Let’s roll cũng trở thành câu chuyện tiêu biểu về Tinh thần Mỹ - một thông điệp đẹp đẽ giàu tính nhân văn, lòng quả cảm và đức tin khi đối mặt với bi kịch khủng khiếp. Let’s roll cũng tiếp thêm sự can đảm cho một quốc gia đang trong thời điểm khó khăn nhất, là cú hích khiến nước Mỹ bừng tỉnh đứng dậy mạnh mẽ sau cú choáng váng vì những mất mát tang thương quá lớn.
Lịch sử nước Mỹ đã chứng minh, khi Mỹ trải qua một thảm họa hay điều tồi tệ nào thì lúc đó nước Mỹ lại đoàn kết và lúc đó TINH THẦN MỸ hiện rõ hơn bao giờ hết.
Chẳng phải các em bé cùng mẹ dọn dẹp lau chùi đường phố, có phải cảnh sát chống bạo động luôn quỳ gối trước người biểu tình để thể hiện ôn hòa đó thôi, tất cả đều xuất phát từ tinh thần Let’s roll! Và tôi tin, nước Mỹ sẽ sớm vượt qua khủng hoảng này sớm thôi. Vì người Mỹ chẳng bao giờ làm thế, những kẻ đó đang chống lại nước Mỹ sẽ sớm bị trừng trị.
Có thể sai lầm từ một nhân viên chấp pháp nhưng không thể xem thường nước Mỹ nhất là Tinh thần và đạo đức người Mỹ . Tinh thần Mỹ đã dạy cho chúng ta bài học rằng khi có bất công thì phải biết kêu đòi. Dù không phải là mình, nhưng đâu biết chắc ngày mai không phải ta?
Tinh thần Mỹ dạy chúng ta nếu sai thì hãy sửa chữa, đừng cố chấp và ngụy tạo sai thành đúng. Sai hãy quỳ xuống cúi đầu xin lỗi, đừng có gắng quy chụp người dân để rồi đàn áp khủng bố dân.
Tinh thần Mỹ dạy cho chúng ta bất kể là ai, dù dân thường hay tổng thống nếu sai đều phải bị trừng trị, chứ không có ai có thể đứng trên luật pháp.
Theo dõi diễn biến tại Mỹ sau cái chết của Floyd, một người đàn ông da đen không vũ trang bị một cựu sĩ quan cảnh sát thành phố Minneapolis ghì lên cổ hơn 8 phút ở Tp. Minneapolis, các cuộc biểu tình đã trở thành bạo động từ New York đến Atlanta trong một làn sóng phẫn nộ, không thể không suy nghĩ và phải nói lên vài lời.Hiện biều tình đã lan ra hơn 70 thành phố trên khắp nước Mỹ. Nhiều cảnh sát đã phải đối mặt với một loạt các cuộc tấn công bạo lực trong những ngày gần đây, mặc dù các sỹ quan cảnh sát đã phải quỳ gối để xin lỗi người dân và tưởng niệm Georges Floyd.
Mặc cho các sĩ quan cảnh sát liên quan đến vụ việc này đã bị đuổi việc. Một cảnh sát đã bị bắt và bị buộc tội giết người,tuy nhiên, nhiều kẻ phá hoại nước Mỹ đang cố tình lợi dụng câu chuyện của George Floyd để kích động bạo lực, kích động chia rẽ, đập phá, hủy hoại.
Mặc cho Anh trai của George Floyd kêu gọi người biểu tình chấm dứt bạo loạn và 'Hãy làm theo cách khác'
"Nếu gia đình tôi không phá hủy mọi thứ, tại sao các bạn lại làm điều đó. Cướp bóc và bạo loạn vẫn không mang anh tôi trở lại. giống như khi bạn uống chút rượu thì thấy thoải mái hơn 1 chút. Nhưng khi hả giận, bạn sẽ tự vấn sao ta có thể làm những điều như thế được nhỉ."
Mặc cho Tổng thống Mỹ Donald Trump nói rằng: "Cái chết của George Floyd trên đường phố Minneapolis là một thảm kịch nghiêm trọng. Điều đó không nên xảy ra. Nó đã khiến người Mỹ trên khắp toàn quốc chứng kiến đầy kinh hoàng, giận dữ và đau buồn. Tôi đứng trước quí vị như một người bạn và đồng minh với mọi người dân Hoa Kỳ, tìm kiếm nền công lý và ôn hòa. Và tôi đứng trước quí vị để phản đối mạnh mẽ bất cứ ai khai thác thảm kịch này để gây hỗn loạn, cướp bóc, tấn công và đe dọa. Hàn gắn, không hận thù; công lý, không hỗn loạn là sứ mạng trong tầm tay chúng ta... Nhưng tất cả vẫn chưa dừng.
Không những mọi chuyện không dừng lại, mà thay vào đó là bạo lực ngày càng leo thang, có lẽ, sau thế chiến thư 2, đây là lúc toàn dân Mỹ chứng kiến toàn bộ lực lượng Vệ Binh Quốc Gia xuất hiện để bảo vệ người dân Mỹ. Bảo vệ công lý cho George Floyd sao lại đập phá, cướp tài sản, tấn công vào nhà trắng?
Không cần chờ TT Trump chỉ thẳng tổ chức khủng bố ANTIFA đứng sau cuộc bạo loạn này ta mới biết người ta không phải biểu tình vì đòi công lý.
Chẳng cần chờ Isra Hirsi, con gái của dân biểu đảng Dân Chủ Ilhan Omar kêu gọi bạo loạn trên mạng xã hội ta mới biết đằng sau những gì xảy ra ở Mỹ mấy ngày qua nó là đảng dân chủ kích động gây chia rẽ.
Có thể kết luận rằng đây là những hoạt động khủng bố tấn công vào nước Mỹ và tổng thống Trump chứ chẳng phải là cuộc xuống đường đòi công lý cho George Floyd. Thế lực sau đó chắc chắn là bàn tay lông lá của Bắc Kinh, khi Bắc Kinh gần đây bắt đầu muốn gây ảnh hưởng với thế giới. Có thể họ là người Mỹ, nhưng họ không yêu nước Mỹ. Vì người Mỹ không phải là những kẻ khủng bố kia.
Song, cho dù là thế lực nào đang chống lại Mỹ đi chăng nữa, họ đã sai lầm khi đụng phải nước Mỹ. Nước Mỹ đáng sợ không phải vì có nền kinh tế lớn nhất thế giới, hay vì phương tiện quân sự hiện đại nhất, mà người ta sợ Mỹ vì tinh thần của Mỹ.
Quả thật, Sức mạnh Vĩ đại là tinh thần và đạo đức của Mỹ mới là điều đáng sợ.
Hình ảnh cảnh sát khắp nước Mỹ quỳ gối, và cầu nguyện trước người biểu tình cũng như thể hiện thái độ xin lỗi người biểu tình đã làm cho chúng ta thấy, hiếm có quốc gia nào có tinh thần biết quỳ xuống để mong được tha thứ cho đồng đội, bạn sẽ gặp hình ảnh cảnh sát VN mặt lạnh như tiền và muốn ăn tươi nuốt sống người biểu tình VN, mặc dù đó là cuộc xuống đường chống ngoại xâm (TQ) trong ôn hoà, hay vì môi trường.
Hình ảnh người dân nước Mỹ bắt tay cùng nhau dọn dẹp, các em bé được Bố Mẹ cho đi tẩy xóa những vết sơn do kẻ phá hoại xịt lên bức tường. Những việc làm đó chỉ có Tinh thần Mỹ mới có.
Thước đo đánh giá tinh thần vĩ đại của người Mỹ thì, vụ 11-9 là minh chứng rõ nhất, chúng ta sẽ thấy nước Mỹ, một quốc gia của những người chạy khỏi quê hương mình đến đó sống mà họ dám hi sinh để bảo vệ nước Mỹ, chứ không phải là những kẻ đập phá gây ra trong những ngày qua.
Sự kiện 11/9 là một thảm họa. Khi thảm họa ập đến, thứ đầu tiên gục ngã là thân thể, nhưng cái đứng vững là linh hồn.
Sau khi phần đỉnh tòa nhà WTC bị máy bay đâm vào, khói lửa bốc lên, tình hình vô cùng nguy cấp. Mọi người thông qua lối thoát hiểm để ra ngoài nhưng không quá hoảng loạn.
Mọi người đi xuống, nhân viên cứu hỏa xông lên; đôi bên nhường đường cho nhau, không ai đâm vào ai. Khi có phụ nữ, trẻ em, người mù tới, mọi người tự giác nhường lối cho họ đi trước. Thậm chí một chú chó cũng được nhường lối đi.
Nếu tinh thần của một dân tộc không mạnh mẽ đạt tới trình độ nào đó thì họ tuyệt nhiên không thể có những hành động như thế. Đối diện với sinh tử vẫn bình tĩnh như vậy, nếu không phải nước Mỹ vĩ đại thì là ai?
Khi chiếc máy bay Boeing 767 rơi xuống Pennsylvania vốn dĩ có mục tiêu là Nhà Trắng, sau đó hành khách trên máy bay chống trả bọn khủng bố mới làm máy bay rơi xuống. Bởi thời điểm đó bọn họ đã biết tin tòa nhà WTC và Lầu Năm Góc bị máy bay đâm vào.
Các hành khác đã nhanh chóng quyết định, không thể không làm gì mà phải quyết tử với khủng bố. Cho dù là trong tình thế như vậy, họ vẫn làm một việc: Bỏ phiếu thông qua việc "liều chết" với những tên khủng bố.
Vào thời khắc sinh tử cũng không áp đặt ý chí của mình lên người khác. Sau đó tập thể đồng tình, họ mới hành động. Thế nào gọi là vĩ đại, đây mới là điều vĩ đại.
Tư tưởng của dân chủ đã ăn sâu vào sinh mạng, huyết mạch, cốt tủy của họ. Một dân tộc như thế, họ không cường thịnh thì ai cường thịnh, một dân tộc như thế, họ không vĩ đại thì gọi là gì?
Nước Mỹ là một quốc gia cưu mang những người trốn chạy khỏi đất nước của họ nên có thể nhiều sắc tộc, nhiều Châu Lục, có thể nhiều xung đột xẩy ra. Điều quan trọng nước Mỹ sẽ không có sai lầm hay kẽ hở về luật pháp. Nước Mỹ ít sai lầm, nếu có thì họ sẽ sửa chữa, khác với VN đảng cầm quyền quá nhiều sai lầm, và sai nhưng chế độ chính trị không bao giờ chịu sửa sai.
Let’s roll! (Bắt tay vào việc thôi) - câu nói cuối cùng của Todd Beamer hi sinh trong vụ 11/9 đã trở thành câu nói nổi tiếng nhất nước Mỹ khi ấy và cho tới bây giờ. Let’s roll cũng trở thành câu chuyện tiêu biểu về Tinh thần Mỹ - một thông điệp đẹp đẽ giàu tính nhân văn, lòng quả cảm và đức tin khi đối mặt với bi kịch khủng khiếp. Let’s roll cũng tiếp thêm sự can đảm cho một quốc gia đang trong thời điểm khó khăn nhất, là cú hích khiến nước Mỹ bừng tỉnh đứng dậy mạnh mẽ sau cú choáng váng vì những mất mát tang thương quá lớn.
Lịch sử nước Mỹ đã chứng minh, khi Mỹ trải qua một thảm họa hay điều tồi tệ nào thì lúc đó nước Mỹ lại đoàn kết và lúc đó TINH THẦN MỸ hiện rõ hơn bao giờ hết.
Chẳng phải các em bé cùng mẹ dọn dẹp lau chùi đường phố, có phải cảnh sát chống bạo động luôn quỳ gối trước người biểu tình để thể hiện ôn hòa đó thôi, tất cả đều xuất phát từ tinh thần Let’s roll! Và tôi tin, nước Mỹ sẽ sớm vượt qua khủng hoảng này sớm thôi. Vì người Mỹ chẳng bao giờ làm thế, những kẻ đó đang chống lại nước Mỹ sẽ sớm bị trừng trị.
Có thể sai lầm từ một nhân viên chấp pháp nhưng không thể xem thường nước Mỹ nhất là Tinh thần và đạo đức người Mỹ . Tinh thần Mỹ đã dạy cho chúng ta bài học rằng khi có bất công thì phải biết kêu đòi. Dù không phải là mình, nhưng đâu biết chắc ngày mai không phải ta?
Tinh thần Mỹ dạy chúng ta nếu sai thì hãy sửa chữa, đừng cố chấp và ngụy tạo sai thành đúng. Sai hãy quỳ xuống cúi đầu xin lỗi, đừng có gắng quy chụp người dân để rồi đàn áp khủng bố dân.
Tinh thần Mỹ dạy cho chúng ta bất kể là ai, dù dân thường hay tổng thống nếu sai đều phải bị trừng trị, chứ không có ai có thể đứng trên luật pháp.
Hàng ngày chúng ta bắt gặp nhan nhản những hành vi giết người man rợ, động cơ đê hèn, đánh ghen tàn nhẫn, bạo hành trẻ em, bạo lực học đường, gạ tình lấy điểm, hiếp dâm trẻ em, tranh nhau giành giật tài sản của người bị tai nạn giao thông, kinh doanh thuốc giả, gian lận thi trường, người chống tham nhũng thì lại tham nhũng, CSGT mãi lộ... và vô số hành vi khác. Nhiều người chấp chế lập luận cho rằng, hiện nay do sự phát triển mạnh mẽ của công nghệ thông tin, nên mọi vấn đề của xã hội khi diễn ra đều được truyền tải nhanh chóng đến mọi người. Còn tôi thì chỉ đồng ý một phần nhỏ của quan điểm này, đành rằng những hành vi phạm pháp thì thời cũng có, xã hội nào cũng có nhưng cái khác biệt quan trọng đó là "mức độ" nó diễn ra như thế nào, có phải nghiêm trọng trở thành phong trào, phổ biến như hiện nay không, đạo đức có sa sút như hiện nay hay không? Chưa nói đến có những cái tốt đẹp của xã hội cũ, mà xã hội hiện nay chưa thể nào theo kịp đó là ý thức, đạo đức của một công dân, ở xã hội cũ không ai làm hoặc chấp nhận những việc như bác sĩ đi giết bệnh nhân của mình, hoặc đẩy người dân ra đường khỏi nơi chôn nhau cắt rốn với mình để lấy đất đai của họ.
Chính vì những hành vi phi đạo đức ngày càng phổ biến, nên sản sinh ra trong lòng chế độ loại trí thức XHCN coi thủ đoạn, gian sảo, tráo trở là động lực để phát triển xã hội. Ôi chế độ XHCN tốt lắm thay, tuyệt vời thay cho 1 chế độ man rọ đến tột cùng...
Chính vì những hành vi phi đạo đức ngày càng phổ biến, nên sản sinh ra trong lòng chế độ loại trí thức XHCN coi thủ đoạn, gian sảo, tráo trở là động lực để phát triển xã hội. Ôi chế độ XHCN tốt lắm thay, tuyệt vời thay cho 1 chế độ man rọ đến tột cùng...
Wednesday, June 3, 2020
1 người da đen xài tiền giả phạm pháp sao bằng 10k người bọn trẻ Hkong chết oan mới đáng nổi dậy. Cầu mong người dân Mỹ sáng suốt 🙏💕
跪求骚乱者回家,对方会更肆无忌惮!
美军当然比解放军对老百姓好,但也不能走向另一个极端。
用爱发电,还不够给他们充刚抢回来的iPhone呢!
Subscribe to:
Posts (Atom)
/ Quốc tế Covid-19: Nga lại ghi nhận kỷ lục về số người chết trong ngày Đăng ngày: 12/08/2021 - 15:01 Một trung tâm chích ngừa...

-
thợ xây công trình cho nhà ông hải đã nói rằng khi thiết kế dự án này họ đã phân vân về một số phòng được dựng lên nhưng không biết có tác ...
-
Mỗi khi bọn văn công cộng sản thi hành Nghị Quyết 36 của trung ương đảng cộng sản VN, sang Úc ( Hải Ngoại nói chung ) q...
-
Chỉ có loại bệnh hoạn tâm thần,dốt nát và đần độn của cs khi há miệng để nói thì khiến người nghe hiểu được mức độ ngu dốt và rừng rú...