Saturday, October 19, 2019

Nguyễn Chí Vịnh đề nghị "nhường" Bãi Tư Chính cho TQ để giữ gìn Đại Cục ...



ĐÙNG LÀM NHŨNG KẺ NGU DỐT ĐỂ THÀNH VẬT HY SINH OAN UỔNG CHO LŨ SÚC VẬT CSVN
Tại sao xã hội ngày càng thối nát và suy thoái, tại sao nguòi dân ngày càng khốn khổ và khốn nạn, đó chính là cái lõi của việc vô cảm và không quan tâm đến chính trị xã hội vn...
- Khi lũ súc vật chóp bu csvn chỉ biết bán tài nguyên, bán đất đai, bán biển bán đảo và hủy hoại môi truòng sống để làm giàu trên sinh mạng nguòi dân..
- Khi binh lính quân đội và công an chỉ sống lay lắt với đồng lương ít ỏi, thì lãnh đạo sĩ quan cấp cao sống phè phỡn trong nhung lụa, con cái họ sống cuộc đời vương giả.
- Khi công chức, viên chức sống bằng đồng lương còm cõi, tích cóp 40 50 năm mới mua dc 1 căn hộ chung cư, thì bọn lãnh đạo câu kết với bọn đầu cơ bất động sản nâng giá nhà, bòn rút từng đồng tiết kiệm đầy mồ hôi và nước mắt của người dân.
Khi công nhân, nông dân phải làm quần quật, đầu tắt mặt tối, thì bọn quan chức ngồi điều hòa máy lạnh nghĩ cách đẻ ra hàng chục thứ thuế, phí bóc lột tận xương tủy người dân.
- Người dân có được chút đất đai do ông cha để lại luôn bị bọn quan chức câu kết với doanh nghiệp vẽ ra đủ các dự án rình rập cướp đoạt trắng trợn. Điện tăng giá, nước tăng giá, xăng tăng giá... cái gì cũng tăng, cướp đoạt tận cùng từng đồng tiền lao động vất vả của người dân. Dân chưa chết vì đói, nhưng sẽ đói đến chết !
ĐÊM TRƯỚC BÌNH MINH
Chúng ta không thể tìm thấy ở nơi đâu nhiều tội ác đẫm máu như các nước cộng sản đã từng.
Stalin (Nga, Liên Xô cũ) thì thảm sát hàng chục ngàn người Ba Lan rồi đổ cho phát xít Đức làm điều tồi tệ đó. Và dưới thời Stalin và Lenin, số người dân nước cộng sản kiểu mẫu này bị tàn sát bởi chính quyền của họ lên tới gần 40 triệu người.
Tiếp tay cho những tội ác kiểu man rợ đó, tên Đặng Tiểu Bình, một học trò kế cận nổi bật của Mao, đã ra lệnh thảm sát Thiên An Môn năm 1989, khiến gần 3.000 trí thức trẻ (sinh viên), người dân yêu nước - những người lên tiếng phản đối sự cai trị độc tài của Đảng cộng sản Trung Quốc mà đã có lúc số người biểu tình khi cao điểm lên đến hơn một triệu người, bị tàn sát bằng một cách kinh hoàng nhất trong lịch sử các vụ thảm sát của các quốc gia cộng sản trên thế giới. Trước đó Mao Trạch Đông cũng đã khiến dân chúng nước này chết hơn 45 triệu người (có con số thống kê lên tới hơn 60 triệu) trong công cuộc cách mạng Trung Hoa “đại nhảy vọt”. Hiện tại chính nước cộng sản này cũng đang bị thế giới và nhiều công dân nước này cáo buộc chính quyền Bắc Kinh phạm vào tội ác chống lại loài người với nạn giết mổ lấy nội tạng sống của hơn 2 triệu học viên Pháp Luân Công cùng vấn nạn đàn áp nhân quyền một cách thô bạo, nhất là đánh vào giới luật sư.
Tên diệt chủng khét tiếng Polpot của Đảng cộng sản Campuchia đã từng thảm sát chính nhân dân của dân tộc mình mà số người chết lên tới gần 3 triệu sinh mạng trong ròng rã nhiều năm dưới sự giật dây của Đảng cộng sản Trung Quốc.
Đến nay, một số nước cộng sản còn lại như Trung Quốc, Venezuela, Cuba hay Triều Tiên, chúng ta thấy không một nước nào trên thế giới mà chính quyền (thực chất là đảng độc tài lãnh đạo đất nước) lại nhận được sự căm phẫn và khinh bỉ từ chính nhân dân của mình nhiều đến thế, nhất là đứng trước những thảm cảnh tồi tệ của quốc gia.
Triều Tiên thì dân chúng đói khổ cùng cực, người dân phải nhổ cỏ mà ăn, hàng năm phải ngửa tay xin nhận viện trợ lương thực cũng như tiền bạc từ Mỹ và một số nước khác để sinh tồn. Bắc Hàn cũng đang bị cáo buộc vi phạm nghiêm trọng vấn đề nhân quyền từ Liên hiệp quốc và đang phải đối mặt với sự trừng phạt của cộng đồng quốc tế.
Venezuela thì toàn bộ dân chúng lâm cảnh đói khát từng ngày nhờ tài lãnh đạo độc tài của Hugo Chavez và sau là Maduro tiếp nối theo chủ nghĩa xã hội, một bước trung gian để lên thiên đường cộng sản chủ nghĩa.
Cuba thì “hồn Trương Ba, da hàng thịt” khi hợp tác với Mỹ, nên đây là “cô thôn nữ đã bỏ cuộc chơi”.
Trung Quốc cũng “nửa nạc nửa mỡ” khi chấp nhận kinh tế thị trường từ lâu, nhưng lại khuynh đảo đất nước bằng sự cai trị độc tài của đảng cộng sản dẫn đến sự méo mó trong phát triển kinh tế cũng như chính trị chưa từng có kể từ trước cho đến nay. Họ đang phải đứng trước lựa chọn, hoặc tiếp tục con đường của chính mình và dẫn tới sụp đổ trong nay mai với sự cô đơn và xung đột chồng lấp từ nội tại đến quốc tế, hoặc chấp nhận thay đổi thể chế để có tổng thống đầu tiên và xoá bỏ hoàn toàn bóng dáng cộng sản trên đất nước này để dân chúng được làm người cũng như không bị khinh ghét mỗi khi bước chân ra ngoài lãnh thổ.
Trung Quốc, một thằng trên danh nghĩa là một thằng bạn, là láng giềng kế cận, cùng theo cộng sản với chúng ta (dù không còn nguyên nghĩa), nhưng chưa lúc nào chúng ta thôi gặp vấn đề rắc rối với chúng và luôn phải đề phòng chúng mọi lúc, mọi nơi và mọi mặt từ thói bành trướng bất chấp một cách liên tục, ngang nhiên và thâm hiểm của chúng.
Tôi chưa biết cộng sản hình hài là gì và như thế nào, nhưng tôi chưa bao giờ thấy nó được biểu đạt bằng những điều tốt đẹp ở bất kể thứ gì hiện hữu trên thực tế trong suốt bao năm tồn tại, dẫu liên tục nó được được tô vẽ đầy huyền ảo với những tấm áo choàng nhiều màu sắc. Mà ngược lại, tôi chỉ thấy những tội ác kinh hoàng, chỉ chứng kiến sự sụp đổ mang tính dây truyền tất yếu cũng như ngày càng bị tiêu biến trong sự phỉ nhổ của nhân loại văn minh hay của chính những người cộng sản giác ngộ vào một ngày tỉnh thức. Tôi cũng chưa thấy một quốc gia nào đi theo chủ nghĩa cộng sản mà đem lại cho dân chúng những điều được gọi là tốt đẹp nhiều hơn những bất công cùng những thứ xấu xí phủ lấp trong lòng xã hội của nó cũng như con người của đất nước đó.
Và, hẳn nhiên, không có một lý tưởng nào là đẹp đẽ hay hoà bình mà lại được xây nên và duy trì bởi bạo lực, bằng máu và trên xác của đồng loại mình.
Và thường thì đêm trước bình minh sẽ luôn tối tăm hơn những đêm khác, như đã chạm đến điểm cực tiểu của hình sin trước khi sẽ phải vươn mình mà đi lên vậy.

No comments:

Post a Comment

  /  Quốc tế Covid-19: Nga lại ghi nhận kỷ lục về số người chết trong ngày Đăng ngày: 12/08/2021 - 15:01 Một trung tâm chích ngừa...